Chương trước
Chương sau
Cái gì? Không thấy Thanh Nhi!!!

Tinh thân Niếp Tích chợt căng thẳng, sợ hãi,hỗn loạn, oán giận tất cả đều sôi

nổi biểu hiện lên sắc mặt hắn.

Niếp Ngân không để ý đến hắn, đôi mắt chim ưng tuần tra một vòng đại sảnh,

trên cơ bản hắn xác định Lãnh Tang Thanh đã bị bắt đi rồi, bởi vì không khí đại

sảnh giờ phút này bất đồng với lúc hắn rời đi, phạm vi trong tầm mắt đã không

nhìn thấy một người, cửa lớn khách sạn cũng vô cớ bị khóa lại, xem ra đối

phương đã hành động trước.

Khuôn mặt hắn chợt trở nên âm lạnh cực độ, hai mày kiếm trầm xuống, hai

mắt bên trong rực sáng nhìn xung quanh, thật giống như núi lửa bùng nổ trong

đêm, dần dần cả người tản mạn một cỗ hung thần sát khí, càng ngày càng

giống như một dã thú đói khát.

“Thanh Nhi không phải đã rời khỏi chúng ta sao? Hai người sao lại đi cùng

nhau? Biết nguy hiểm như vậy, sao anh còn mang cô ấy đến?” Niếp Tích phẫn

nộ trách cứ anh mình, cả người rất kích động, có lẽ chính hắn cũng không nhận

thấy điểm ấy.

Niếp Ngân có chút mờ mịt, quay đầu lại nhìn Niếp Tích:“Em vì sao lại kích động

như vậy? Anh mang cô ấy vì nghĩ có thể đem an toàn cho cô ấy.”

“Nhưng mà anh biết rõ nơi này nguy hiểm......”

Niếp Tích còn chưa nói xong, đã bị Niếp Ngân hét lớn một tiếng đánh gãy lời

nói:“Hôm trước anh vào Niếp môn đem cô ấy cứu ra, cho nên bây giờ cũng

phải mang cô ấy theo bên người!”

“Cái gì? Niếp môn!” Niếp Tích sợ hãi than một tiếng, hai mắt híp lại, trong mắt

có chút tơ máu, cầm nhanh súng thủ sẵn, phát ra tiếng vang “Khanh khách”.

Niếp Ngân không ngừng tuần tra nhìn bốn phía, hắn chậm rãi lấy điện thoại ra,

ấn số điện thoại của Lãnh Tang Thanh, rồi để điện thoại đặt bên tai.

Bên trong điện thoại vừa vang lên một tiếng, thì chỉ nghe một tiếng “Pàng!”,

Niếp Ngân nhanh chóng lùi về phía sau, đầu suýt nữa trúng đạn, bất quá viên

đạn lại bắn trúng điện thoại trong tay hắn, điện thoại trong tay hắn nhất thời bạo

tứ phân ngũ liệt, vỡ nát ra.

Nhưng Niếp Ngân vừa né, gót chân còn chưa đứng vững mà lúc này,“Pàng!”

lại một tiếng nữa.

“Anh! Cẩn thận!” Niếp Tích chạy về phía trước, đụng ngã Niếp Ngân, viên đạn

gào thét bay qua, viên đạn trúng sang bên kia.

Niếp Tích:“Ở lâu bốn!”

Niếp Ngân:“Phương hướng mười một giờ!”

Hai anh em nhìn vết đạn một chút, nhanh chóng phân tích vị trí chỗ địch đứng.

Trong nháy mắt bọ họ trốn sau hai cái cột đá, hơi hơi ló ra, bình tĩnh nhìn chằm

chằm phương hướng địch nổ súng, nhưng trực giác nói cho bọn họ biết, địch

đã không còn đứng ở vị trí cũ.

“Mở súng lần thứ nhất, sau đó nhanh chóng phán đoán độ tránh né chính xác,

lập tức bắn ra phát súng thứ hai, xem ra đối phương là một người khó đối

phó.” Ngữ khí Niếp Tích có vẻ rất nghiêm túc.

“Phát súng thứ nhất là súng lục, phát súng thứ hai mới là súng ngắm, nhưng

đều là một người bắn, phát súng thứ hai của hắn mới là phát súng quan trọng

để giết anh, phát súng thứ nhất hoàn toàn là để tìm hiểu.” Ánh mắt Niếp Ngân

trở nên trầm trọng, loại thủ pháp này hắn rất quen thuộc, đây là thủ thuật mà sát

thủ thế giới bắt buộc phải học.

Hắn nhìn thoáng qua chiều sâu viên đạn trên thạch chuyên (mặt sàn thạch

chuyên),lo lắng nói với Niếp Tích:“Đừng trốn chỗ này nữa, mau chóng nghĩ

biện pháp rời đi, hắn dùng súng ngắm M82A1, loại súng này có thể bắn 1000

thước, có thể đục lỗ xe tăng, cột đá này căn bản không dùng được.” (1 thước

= 1/3 mét)

Vừa dứt lời, tiếng súng lại vang lên, hai anh em đồng thời ngồi xuống, viên đạn

xuyên qua cột đá, lại sát tóc Niếp Ngân.

Theo sau hắn chuyền cho Niếp Tích một ánh mắt, cũng cởi cái áo khoác của

mình ra, túm ống tay áo, để sang bên trái một chút, trong nháy mắt áo lộ ra cột

đá, ngay sau đó truyền đến một tiếng súng, áo của hắn bị bắn, Niếp Ngân thu

áo về, lại hướng sang bên phải một chút, lúc đó lại có một tiếng súng vang lên,

áo lại bị thủng một lỗ, làm đi làm lại năm lần, áo Niếp Ngân đã bị phá thành

mảnh nhỏ.

Thừa dịp thời cơ này, Niếp Tích từ mặt sau cột đá vọt ra, nhưng mà vừa thò

đầu ra, một viên đạn liền bay tới chân hắn, hắn nhảy về phía sau, lại nhảy trở về

chỗ cũ.

“Tốc độ súng của hắn quá nhanh, loại phương pháp dương đông kích tây này

căn bản không thể dùng!” Hô hấp Niếp Tích dồn dập, hắn nói chuyện đồng thời

lưu ý động tĩnh trong đại sảnh.

Hai sườn khóe mắt Niếp Ngân căng thẳng, cười lạnh một tiếng, đan cánh tay

vung lên, một vật hình trụ màu đỏ bị ném ra ngoài.

Lúc này, tay súng bắn tỉa ngấm súng ngắm, theo bản năng phản ứng lại bắn

một phát, nhưng sau khi hắn bắn xong hắn liền hối hận, bởi vì cái vật thể hình

trụ màu đỏ kia, là một cái bình chữa lửa.

Một tiếng lệ vang, bên trong đại sảnh nhất thời trắng xóa.

Chỉ thoáng một cái, một ánh lửa ở giữa sương trắng đột nhiên sáng lên, não

bộ của tay súng bắn tỉa tức khắc bị xuyên qua, hắn chết.

Cùng lúc đó, mười mấy tên Hắc y nhân, theo các tầng nhiều chỗ khác nhau đều

chạy ra ngoài, mỗi một người trong tay đều cầm súng máy, chĩa thẳng vào đám

sương trắng, tiếng súng của nhiều khẩu đều vang lên điên cuồng bắn, đạn bay

như mưa bắn vào mỗi góc của đại sảnh.(chắc m.n biết “hắc y nhân” là gì chứ)

“Không tốt!” Hai anh em quá sợ hãi.

Niếp Ngân chạy nhanh tới bên cạnh cột đá phía trước, tháo một cái bình chữa

lửa khác xuống, hướng tới trên không nhưng ngay sau đó một phát súng bắn

tới, bình chữa lửa này bạo liệt hơn, sương trắng che ở trên đầu hai người bọn

họ càng thêm nồng đậm.

Còn Niếp Tích cấp tốc chạy tới cửa lớn khách sạn, đem chốt cửa mở ra,

nhưng lúc tay vừa mới đụng tới cái nút, cái nút đã bị một viên đạn bắn thủng,

tóe ra lửa.

Ngay tại giờ khắc này, đạn rơi như mưa bay xuống, hai anh em dùng hết toàn

thân khí lực chạy tới lấp sau cây cột, chỉ cần chậm một chút một giây mọi

chuyện đều sẽ khác.

“Nhất định là La Sâm mời lính đánh thuê!” Niếp Tích gầm nhẹ một tiếng.

Niếp Ngân vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra mọi biện

pháp, thang lầu ngay tại trước mắt không đến mười thước, nhưng hiện tại tùy

tiện lao ra thì hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Tất cả âm thanh gắn lại, giống như hợp thành một thể, đinh tai nhức óc, mà

tránh ở mặt sau cột đá dù sao cũng không phải kế lâu dài, đá không ngừng bị

bắn, thạch tiết bay loạn, hơn nữa càng ngày càng trắng, cũng sắp đạt tới trình

độ bị bắn thủng, tánh mạng hai người như lửa sém lông mày.

Niếp Tích cầm cánh tay Niếp Ngân, đôi mắt ngưng trọng chưa bao giờ như lúc

này:“Em nhảy ra bên trái, dẫn dắt rời sự chú ý của bọn họ, anh chạy nhanh lên

thang lầu, vô luận thế nào cũng phải đem Thanh Nhi cứu ra!”

Niếp Ngân ngẩn ra, túm lấy áo Niếp Tích:“Không được xúc động! Em hiện tại

đi ra ngoài nhất định sẽ mất mạng!”

“Không còn biện pháp khác, nếu không cả hai chúng ta đều phải chết ở chỗ

này.” Niếp Tích bỏ cánh tay anh mình ra, rất kiên quyết, làm tư thế chuẩn bị

chạy.

Hai tay Niếp Ngân vung lên, chuẩn bị ôm lấy Niếp Tích, ngăn cản hắn.

Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng “Oanh!”, một chiếc xe thiết giáp ngạnh tàng

phá cửa lớn khách sạn, tiến vào, thứ này hai anh em đã gặp qua, nhưng thân

ảnh lại không quen, sau đó một người đi ra, tuần tra một vòng, tìm được thân

ảnh hai anh em, an tâm cười cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.