Chương trước
Chương sau
Vì Niếp Tích nên trận đấu “Đổ vương đại tái thủ tràng” bị bỏ dở.

Mấy chục doanh nhân cờ bạc từ khắp nơi trong thế giới đến đây, cùng với

nhân viên khác sạn đều chạy thục mạng ra khỏi cửa, bọn họ lo lắng đề phòng

đoán rằng có hoả hoạn, có khủng bố.

Niếp Tích nhìn lên màn hình theo dõi mọi người đang kích động chật vật chạy

trốn, trơ trẽn cười cười, sau đó một đôi mắt chim ưng chợt lóe lên, tựa hồ sắp

làm gì đó.

Màn hình trong phòng hiện rõ ràng từng chỗ trong khách sạn, hành lang, đại

sảnh, bãi đỗ xe, thậm chí là mỗi một gian khách phòng, đều xuất hiện ở đây.

Xác thực, muốn tìm được gian phòng nào khả nghi thìrất dễ dàng, bất quá hiện

tại không phải lúc, đầu tiên giờ phút này khách sạn đã nháo loạn hết, sau đó

không bao lâu, chuyện cảnh báo giả sẽ bị vạch trần, đến lúc đó bảo vệ sẽ đến

nơi này.

Hắn nhanh chóng lột hai bộ quần áo của hai người bảo vệ ra một bộ mặc vào

người mình, một bộ khác chuẩn bị có Tu Nguyệt, rồi sau đó đem mấy người

họ trói lại, dùng băng dán gắt gao bịt miệng lại, dấu họ vào bên trong, rồi hắn

mang mũ lưỡi trai và đeo kính đi ra ngoài.

Bên ngoài vẫn lộn xộn như cũ, Niếp Tích hòa vào dòng người đi ngược với bọn

họ, hai mắt quan sát sắc bén cực độ chạy qua mọi người nhưng cũng không

gây đặc biệt chú ý đến những người khác.

Thân hình cao lớn uy mãnh của hắn ở trong dòng người vô cùng nổi bật, nhưng

cũng may hắn mặc quần áo bảo vệ hơn nữa đội mũ và đeo kính, nên hắn cũng

không lo lắng mình bị người khác chú ý tới.

Trải qua một hồi chen lấn, về tới phòng đẩy cửa ra mọi thứ đập vào mắt hắn,

khiến cho hắn trong lòng không yên, loại cảm giác bất an trong lòng lại sinh ra

một lần nữa càng lúc càng nghiêm trọng.

Tuy rằng ở trong khách sạn bây giờ rất ồn ào, hơn nữa trên dưới lầu cộng có

ba tầng mỗi tầng hơn mười căn phòng, nhưng hắn vẫn có thể cảm thấy được

trong căn phòng này không có một ai. (phòng của khác sạn này rộng lắm chứ

ko giống VN mình đâu m.n nhé)

“Tu Nguyệt!” Cẩn thận đóng cửa lại, hắn hô một tiếng.

Không ai đáp lại, toàn bộ phòng khách bây giờ so với lúc hắn rời đi xa lạ vô

cùng.

“Tu Nguyệt!” Lần này hắn hét rất to, âm thanh vang vọng trong căn phòng rộng

lớn làm cho người ta cảm thấy thật cô đơn.

“Nguy rồi!” Hắn gầm nhẹ một tiếng, cùng lúc đó nhanh chóng đi tìm mọi chỗ

trong căn phòng, lầu trên lầu dưới tất cả đều đã tìm, nhưng không thấy tung tích

Tu Nguyệt.

“Cô ấy sẽ không nghĩ chuông cảnh bảo vừa lúc nãy là thật chứ, đứa ngốc này.”

Niếp Tích lầm bầm lầu bầu một câu, âm thanh có chút chột dạ, lòng hắn bây giờ

vô cùng khổ sở.

Vài tiếng trước còn có ba người tại đây, hiện tại đã mất đi hai người, hắn hy

vọng là không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cảm giác bất an vô cùng

mãnh liệt.

Về tới phòng ngủ, hắn lấy điện thoại ra bát thông dãy số Tu Nguyệt, nhưng một

trận tiếng chuông chói tai dưới giường truyền ra, cảnh này khiến trong lòng hắn

cả kinh.

Lấy điện thoại Tu Nguyệt dưới giường ra, ấn nút ngắt cuộc gọi điện thoại, điện

thoại khôi phục lại đoạn ghi âm vẫn chữa hoàn chỉnh.

Vội vàng ghe lại đoạn ghi âm, sau khi nghe xong nội dung đồng tử của hắn dần

dần mở rộng.

--- ------ ---------

Thời điểm trước đó.

“Tôi thấy chuyện lần này thôi đi, dù sao hai ngày sau Niếp Nhân Quân không có

một lời giải thích, cả nhà bọn họ sẽ chỉ có đường chết.” Tây trang giày da, kính

mắt tơ vàng, sự núm khúm này,gương mặt này chính là Niếp Nhân Nghĩa.

Ngồi ghế đối diện với hắn chính là La Sâm quản gia, gian trá cười cười:“Đồ vô

dụng, ngươi sợ cái gì? Cái tên xú tiểu tử kia nếu dám theo tới đây, ta sẽ giết

chết hắn ở trong này!”

“Chúng ta không cần thiết làm điều thừa, hai ngày sau bọn họ sẽ chết chắc rồi.”

Niếp Nhân Nghĩa sợ sẽ làm chuyện gì sai lầm, bọn họ ở đây làm việc một khi bị

Niếp môn bên kia phát hiện, hắn sẽ có một đại phiền toái.

La Sâm quản gia đứng dậy, vỗ vỗ đầu vai Niếp Nhân Nghĩa, bộ mặt gian trá

dần dần chuyển thành cười nhạo:“Đã biết bộ mặt thật của con dâu mình mà vẫn

muốn giữ lại sao, chẳng lẽ ngươi không nghĩ muốn tự tay tháo xuống sự sỉ

nhục này?”

Một câu này đâm trúng điểm phẫn ý trong lòng Niếp Nhân Nghĩa, hàm răng cắn

chặt gầm nhẹ:“Con tiện nhân này!”

“Ha ha ha ha!” La Sâm quản gia cười ha hả:“Giao dịch lần này liên quan đến

toàn bộ kế hoạch của chúng ta, muốn hoàn toàn khống chế hết Niếp môn,

chúng ta không chỉ có đối phó với hai đứa con trai của Niếp Nhân Quân, bất

quá nếu việc đã đến nước này, chúng ta trước hết phải giết sạch bọn họ.”

“Lúc ấy tôi sẽ trở thành chưởng sự nhân của Niếp môn, ngươi cũng không có

đổi ý.” Niếp Nhân Nghĩa nhắc nhở một câu.

Lúc này, một trận tiếng đập cửa dồn dập, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, ba

người đàn ông vạm vỡ khiêng Tu Nguyệt tới.

Gặp được con dâu của mình, Niếp Nhân Nghĩa nổi trận lôi đình, hổn hển đi tới,

cầm tóc Tu Nguyệt.

“Tiện nhân! Nói! Đứa con trong bụng rốt cuộc của là ai?” Hắn gào thét lớn,

trừng mắt Tu Nguyệt hai mắt che kín tơ máu.

Tu Nguyệt lại tràn ngập khiêu khích nhìn hắn, không thèm quan tâm cười

cười:“Hừ hừ, ngươi là đồ ngu cả cơ thể của ta hắn còn chưa động tới, sao mà

mang thai con của hắn, cho dù có thật ta cũng sẽ bỏ đi, mang bên người thật

không đáng.”

“Tiện nhân!” Niếp Nhân Nghĩa nâng bàn tay to lên, một cái tát mạnh giáng

xuống mặt Tu Nguyệt, hắn đánh cô, một chút máu tươi phun ra.

“Trói lại! Trói lại cho ta!”

Hai người đàn ông vạm vỗ kia liền đem thân hình nhỏ bé của Tu Nguyệt trói thật

chặt bằng dây thừng, ném tới ở một gian phòng khác, Tu Nguyệt ngẩng đầu

lên, ngạc nhiên thấy Ngải Tư cũng nằm ở trong phòng, bị trói lại đang hôn mê

bất tỉnh.

“Xử lý tất cả! Đem bọn họ xử lý hết đi! Không lưu lại cái gì!” Niếp Nhân Nghĩa

giống như một con chó điên rít gào.

Mà lúc này, thanh âm gõ cửa lại vang lên, cửa phòng bị mở ra một đôi nam nữ

đi tới, người đàn ông có thân hình cao lớn, trên người mặc một bộ tây trang,

tướng mạo anh tuấn lại mang theo một tia tà mị, tươi cười nhìn xung quanh.

La Sâm mở to hai mắt, sửa sang lại quần áo, miệng rộng nở nụ cười, cực kỳ

nhiệt tình nghênh đón:“Thật cao hứng nhìn thấy ngài! Thật sự ngượng ngùng để

cho ngài tự mình tới đây.”

Cảm xúc Niếp Nhân Nghĩa cũng chuyển biến rất nhanh, một khắc trước đang

phẫn nộ trong nháy mắt đã chuyển biến thành khuôn mặt tươi cười, cực kì lễ

phép mời người đàn ông kia ngồi xuống sô pha.(có biết ai ko. ngạc nhiên cự

nha)

“Tôi tự giới thiệu một chút, vị này là anh trai của tôi Niếp Nhân Nghĩa, còn vị này

là La Sâm.” Cô gái kia trầm ổn nói.

Tu Nguyệt sửng sốt, cô gái kia cô không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng âm thanh

này cô cảm thấy rất quen thuộc, bởi vì mấy ngày hôm trước có nghe qua.

“Isabella! Bác Niếp Tích!” Tu Nguyệt lẩm bẩm trong lòng.

Bên kia vẫn tiếp tục nói chuyện.

“Niếp Nhân Nghĩa, La Sâm, tôi không có gọi sai chứ. Rất hân hạnh. Tôi gọi là

Cung Quý Dương.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.