Lúc xe đi về biệt thự, mưa đã tạnh nhưng phía chân trời vẫn tối đen như cũ.
Niếp Ngân lái xe, tóc có chút hỗn độn, hai mắt bên trong có thể thấy rõ nhũng tơ
hồng.
Trên khuôn mặt hắn đã không còn lo lắng như lúc trước, mà bấy giờ không
buồn cũng chẳng vui, mặt không chút thay đổi vô cùng bình tĩnh.
Hắn thỉnh thoảng liếc mắt một cái nhìn kính hậu, toàn bộ thân thể Lãnh Tang
Thanh nằm bên nghế phụ, tựa như một chú mèo Ba Tư dịu ngoan.
Hai gò má ửng đỏ, trên mặt vẫn còn lưu lại dấu nước khô, làm cho người ta
nhìn sẽ cảm thấy cảnh này thật đẹp và vui, lại có chút đau lòng.
Niếp Ngân không có thông báo với người trong nhà, bởi vì hắn biết Tần quản
gia nhất định sẽ ở trước cửa trờ hắn trở về.
Hắn không muốn ảnh hưởng đến Lãnh Tang Thanh đang nghỉ ngơi, trong vòng
vài ngày, con “Mèo Ba Tư” này đã trải qua quá nhiều vất vả, nhiều sóng gió,
hắn hiện tại muốn cô được yên tĩnh, cho dù chỉ một chút.
Đi vào của lớn, xe dừng ở bãi đỗ xe.
“Dậy đi, chúng ta đến rồi.”
Âm thanh của Niếp Ngân không quá lớn, nhắc nhở một câu, tuy giọng không
lớn nhưng cũng đủ đánh thức một giất ngủ say của cô.
Hắn xuống xe, châm một điếu xì gà, đợi khoảng hai phút nhưng không thấy
Lãnh Tang Thanh xuống xe khiến cho Niếp Ngân có chút không kiên nhẫn.
“Nha đầu chết tiệt kia, đang chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945499/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.