Sáng sớm.
Sương sớm từ đêm qua vẫn còn chưa hết.
Hai chiếc xe xếp song song tại cửa vào của biệt thự.
Hai chiếc xe giống nhau và hai người ngồi bên trong cũng giống nhau, một
chiếc hiện lên vẻ lịch lam, một cái xe khác hiện lên vể kiêu ngạo bất tuân.
“Tích, nhớ kỹ mục đích lần này, chỉ cần tìm được vấn đề chính xác là có thể rút
lui, không cần dây dưa nhiều với hắn, trăm ngàn không được lộ thân phận của
mình.” Niếp ngân rất bết tính cách Niếp Tích, có chút lo lắng lại dặn dò.
“Được, em đã biết......” Niếp tích đáp lại anh trai mình, nhưng còn chưa nói
xong, đã bị Tu Nguyệt ngồi ở bên cạnh gương mặt rất nghiêm túc, đem đâu
Niếp Tích ấn sang một bên, hiện ra hiện ra tâm mắt Niếp Ngân.
“Anh cứ yên tâm, có tôi ở đây sẽ găn cản Niếp Tích gây phiền phức.” Tu
Nguyệt nở nụ cười mê hồn, giọng điệu phá lệ sang sảng.
Niếp ngân gật gật đầu, không nói gì nhiều, ánh mắt lộ ra vẻ tin tưởn.
“Nha đầu chết tiệt kia! Nơi này là đâu mà tới phiên cô lắm miệng!” Niếp tích hất
người Tu Nguyệt ra, nổi giận đùng đùng với nàng quát. Miệng vừa nói nhưng
tay thì không quên sửa lại mái tóc vừa bị Tu Nguyệt làm rối.
“Chẳng lẽ anh muốn đi kế hôn sao?” Tu Nguyệt nhìn Niếp Tích sửa lại mái tóc,
lộ ra ánh mắt hèn mọn, trong lòng không được tự nhiên châm chọc nói.
“Có lẽ tôi đi chuyến bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945471/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.