Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau
Niếp Môn Lễ đường Không khí chết chóc tràn ngập lễ đường. Niếp Nhân Quân, Niếp Ngân, Niếp Tích ba người đàn ông này giống như bị nhốt vào một chiếc lồng, giam giữ ở giữa bầy thú dữ, mỗi một hơi thở dốc đề cực kỳ mạnh mẽ. Trừ người bên ngoài Niếp Môn thì người bên trong không ai dám động đậy, họ không nghĩ rằng mình đến buổi tang lễ này lại tham dự luôn cả một trận đấu trong gia tộc Niếp môn, càng sợ hãi hơn khi nghĩ mình sẽ bị liên lụy, bọn họ sợ hãi ép người vào góc tường. “Lựa chọn của các người đây sao? Nhìn qua đã biết là ngu xuẩn.” Isabella khoanh hai tay để trước ngực, đối mặt với cảnh tượng này bà ta không hề sợ hãi, ánh mắt thong dong và thản nhiên. “Có lẽ không tính là thông minh, nhưng đây là lựa chọn duy nhất.”Niếp Ngân cười lạnh nói, ánh mắt đầy sát khí. “Cậu phải biết rằng, các người cho dù chạy đến nơi nào, thì cũng không thể trốn khỏi bàn tay của Niếp môn, các người có ở đâu tôi cũng sẽ lục tung cả thế giới này tìm ra, nếu Niếp Môn muốn tìm người thì dễ như trở bàn tay.” Isabella tựa hồ khuyên bảo Niếp Ngân dừng tay, dù sao chuyện sát hại Niếp Nhân Thế cũng chưa rõ ngọn ngành. “Còn muốn nói tiếp chuyện phiến sao? Đàn bà đúng là một động vật phiền toái.” Niếp Nhân Hằng oán hận không kiên nhẫn, ở đằng sau rút súng ra. “ Pằng” Súng nhắm vào Niếp Tích, lại bị Niếp Tích bẻ gãy tay, hắn trong lòng rất tức tối. Niếp Tích xoay người một cái, viên đạn không bắn trúng hắn, hắn lấy từ trong áo ra một con dao găm, ánh mắt nhắm vào Niếp Nhân Hằng, phi nó, con dao găm bay về hướng Niếp Nhân Hằng. Tuy thân thể Niếp Nhân Hằng béo ú, nhưng lúc còn trẻ chịu nhiều huấn luyện nên bây giờ cũng không hoàn toàn vô dụng, chỉ thấy hắn né mạnh sang một bên, con dao găm bay qua áo hắn. Nhìn thấy một màn này, hắn vô tội giả ngốc cũng không được, mọi người đều hét chói tai, chạy ra khỏi cửa, nhóm đông đó chen chúc nhau đi ra, làm ngã Niếp Nhân Hằng. Những người khác cùng nhau ra khỏi Niếp môn, có thể lấy Niếp Nhân Hằng ra làm cái giương để nhìn vào, bọ họ không muốn thấy xung đột vũ khí. Cùng lúc đó, Niếp Nhân Hằng bảo vệ sĩ cùng Rawson quản gia đứng ở chờ bên ngoài xông vào. Niếp Nhân Hằng nhặt súng, giơ lên, ba người đàn ông trước mắt kia đã tìm chỗ trốn thân thật tốt, lấy cái bàn làm chướng ngại vật ra để đỡ đạn, Niếp Nhân Hằng hoàn toàn không cho là đúng. “Trốn sau cái bàn, để ta dùng sức nổ súng! Ta muốn hung thủ giết chết Niếp Nhân Thế biến thành tổ ong vò vẽ.” Niếp Nhân Hằng hung dữ lớn tiếng quát. Bọn chúng chĩa súng về cái bàn, liều mạng bắt đầu bắn. Tiếng súng vang lên, như mưa, vang vọng cả vườn uyển của Niếp Môn. Những người tham gia tang lễ đã trốn vào đồng hoang tìm xe của mình, rời khỏi nơi này, một hoàn cảnh hỗn loạn. May mà chiếc bàn làm bằng gỗ thật hơn nữa còn dùng da thật mà tạo thành nên bây giờ đạn không cách gì bắn thủng được (vãi ghế),nếu như là ghế bình thường thì đã sớm bị rách tả tơi, Niếp Nhân Quân núp ở phía sau khuôn mặt và đầu tóc vẫn như cũ, nhưng, hẳn kiên trì không được bao lâu. Niếp Tích tránh sau quan tài, nhìn tình cảnh của cha hắn xao động đi vài phần, hiện tại ai cũng không thể lao ra, nếu không toàn thân sẽ bị thủng lỗ chỗ, thật không may là hắn lại không mang theo súng. Đúng lúc này, có một người vỗ lưng Niếp Tích, hắn cảnh giác nhìn lại, nhận ra một mỹ nhân xinh đẹp, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô gái đó. “Tu Nguyệt! Sao cô ở trong này?” Niếp Tích vạn phần lo lắng và bên trong có chút kinh ngạc. Tu Nguyệt không để ý đến sự kinh ngạc của hắn, túm áo Niếp Tích, kéo lại nói. “ Lần này không tính sai” Cô đem một khẩu súng bạc lục đưa cho hắn, lo lắng rất nhiều nhưng vẫn trầm ổn bình tĩnh nói: “ Lấy tôi ra uy hiếp! Mau!” Niếp Tích nhìn qua khẩu súng, đôi mày kiếm nhíu lại, một người phụ nữ bảo vệ mình, đây là chuyện sỉ nhục nhất đời hắn, nhưng trước mắt tình thế bắt buộc, hắn chỉ làm cách này mới có thể an toàn cho mình và mọi người. “Anh đang đợi cái gì? Cha anh bên kia sắp chịu không được rồi!” Tu Nguyệt lo lắng nói lớn. Cô thật không hiểu Niếp Tích tại sao không muốn, hắn thậm chí tình nguyện bị đạn bắn, cũng không nguyện ý lấy mình ra uy hiếp, chỉ cần có cách khác dù nguy hiểm đến mấy chắc hắn cũng làm. Niếp Tích giãy dụa nhìn Tu Nguyệt, tức giận nói: “Nhưng đối với tôi như vậy cũng không phải là chuyện tốt.” Tu Nguyệt nở nụ cười quyến rũ: “ Mặc kệ thế nào, chỉ cần anh còn sống, với tôi là chuyện tốt.” Niếp Tích cúi đầu, nặng nề thở dài, nhưng đằng sau lại có tận ba khẩu súng đang bắn tới. “Tất cả dừng tay lại cho ta.” Hắn rống giận quát lên. Mọi người dừng nổ súng, nhìn về phía quan tài. Niếp Tích đứng dậy, đá nắp quan tài, nắp quan tài văng ra hiện ra nửa thi thể. Mọi người nhìn thấy Niếp Tích đùng ánh mắt cực kỳ ta ác nhìn chằm chằm Niếp Nhân Hằng, bên tay phải cầm một khẩu súng lục bạc, chĩa vào đầu Tu Nguyệt, cả người Tu Nguyệt run run, trên mặt cực kì hoảng sợ. “ Đừng nổ súng! Cứu tôi!” Tu Nguyệt phối hợp hô. “ Tất cả dừng tay! Tất cả dừng tay!” Âm thanh phát ra từ ngoài lễ đường, người đó chính là Niếp Nhân Nghĩa. Chuyện này đột nhiên xảy ra khiến Rawson luôn ở bên ngoài xem kịch cảm thấy có chút ngoài ý muốn, khôi phục lại vẻ mặt biểu tình. Sự việc này ngoài dự đoán của hắn, hắn cũng không tự mình đối phó với một nhà Niếp Ngân, Niếp Ngân ngẩn người một hồi, một lúc sau mới hiểu quan hệ của gia tộc Niếp môn, hắn hiểu nguyên nhân tại sao Niếp Nhân Hằng luôn mang theo vệ sĩ bên người. Niếp Tích làm vậy tất nhiên sẽ chọc giận tới Niếp Nhân Nghĩa làm hắn oán hận bọn họ hơn, hắn đắc ý cười lạnh một tiếng. Mà trước mắt hắn là Niếp Hoán đang ngồi trên xe lăn, mắt nhận ra phản ứng của Rawson, ánh mắt hiện lên chút ảm đạm. “A? Đây không phải là con dâu của Niếp Nhân Nghĩa sao? Con dâu của ông thật là xinh đẹp.” Niếp Nhân Hằng khen ngợi, ánh mắt mê đắm nhìn Tu Nguyệt, chậm chậm nói. Nhưng hắn cũng không dừng lại, giơ súng về phía Niếp Tích chuẩn bị bắn. “Ông điên rồi sao?” Niếp Nhân Nghĩa vừa nói vừa phẫn nộ hạ thấp cánh tay Niếp Nhân Hằng xuống, con dâu của hắn đang ở một bên không ngừng rên rỉ cầu xin Niếp Tích. “Niếp Tích, cậu thả con dâu tôi ra rồi từ từ nói chuyện.” Niếp Nhân Nghĩa nói với Niếp Tích, ánh mắt bối rối. “Thử!” Niếp Tích không để ý lời nói của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, kì thật hắn cũng không muốn nói nhiều, hắn không muốn hành động của mình sẽ mang tới ấn tượng sâu sắc với người khác. “ Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Niếp Nhân Nghĩa thấy Niếp Tích không để ý đến mình, trong lòng hắn vô cùng xao động. “ Rời đi” Niếp Tích thản nhiên nói ra hai chữ. “ Cứu con, cha, nhất định phải cứu con, tính mạng con không đáng gì, nhưng không thể liên lụy tới đứa bé, không thể chết cả hai mạng người được.” Tu Nguyệt nói thêm vào rất hiên ngang lẫm liệt. Hắn nghe xong lời của cô, mờ mịt nhìn bụng Tu Nguyệt, lại nhìn vào đôi mắt cô: “ Nhưng mà, chúng ta không phải…” Niếp Nhân Nghĩa nghe thấy lời này, mồm há hốc, ánh mắt mở ra như chuông đồng. Tôn tử của mình còn chưa được sinh ra mà đã chết rồi, không được. “Được, được, Niếp Tích, trước mắt chỉ cần cậu thả Tu Nguyệt ra, chúng ta cái gì cũng có thể thương lượng được, tôi cam đoan!” Niếp Nhân Nghĩa thề son sắt với Niếp Tích. “ Thả hắn đi? Đây là phản đồ lớn của Niếp môn từ trước tới nay, tôi thấy ông điên rồi” Niếp Nhân Hằng giơ súng trong tay lên. Niếp Nhân Nghĩa chặn trước họng súng hắn, hổn hển nhìn chằm chằm Niếp Nhân Hằng: “ Không được nổ súng! Hôm nay tha cho bọn họ đi, sẽ không vẫn đề gì đâu? Hiện tại tình huống này xảy ra ông phải nhường tôi, nếu không Niếp Nhân Nghĩa này cho dù có liều mạng cũng sẽ bảo vệ Tu Nguyệt tới cùng, thế lực của tôi cũng sẽ đối nghịch với ông.” Niếp Nhân Hằng do dự, vẻ mặt âm tà nhìn Niếp Nhân Nghĩa, ngay sau đó hắn bật cười: “Ha ha ha ha, chỉ mình ông, có thể làm gì tôi?” Sau đó, hắn đẩy Niếp Nhân Nghĩa ra. “ Hắn đâu rồi? Hắn chạy đâu mắt rồi?” “ Cha đừng nổ súng! Đừng! Trước tiên đừng nổ súng!” Ngoài cửa. Một âm thanh truyền vào làm cho hắn táo loạn, và một việc làm cho hắn càng loạn hơn. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Niếp Ngân một bàn tay cầm tóc Niếp Nhiên, tay kia dùng súng để vào đầu hắn, theo ánh sáng dần hiện ra. Nhìn thấy con mình bị Niếp Ngân giữ lấy, Niếp Nhân Hằng bỏ súng xuồng, vội vàng chạy khỏi lễ đường, phẫn nộ nhìn chằm chằm Niếp Ngân. Niếp Ngân cầm súng chĩa vào hắn, ý bảo hắn không được đi tới. “Mày… Mày là tên ti bỉ, mày trà trộn theo đám đông kia đi ra đúng không?”Lúc này hàm răng Niếp Nhân Hằng cắm chắt kêu thành tiếng ken két. Niếp Ngân cười lạnh nói một tiếng: “Đừng vội vàng không thì súng của ông sẽ rớt xuống đấy.” Khi nói chuyện, Niếp Nhiên muốn giãy khỏi người Niếp Ngân, ra sức giãy, nhưng cánh tay Niếp Ngân rắn như sắt túm lấy tóc hắn, hắn giãy không ra, Niếp Ngân thấy hắn kháng cự,dùng súng bắn vào người hắn. “ Không được làm bậy!”Niếp Nhân Hằng la lớn, âm thanh lo lắng giống hệt Niếp Nhân Nghĩa vừa rồi. Niếp Ngân tà mị nhìn chằm chằm Niếp Nhân Hằng, hàn khí bức người nói: “Ông làm bậy lâu như vậy rồi, tôi cũng muốn làm bậy một lần. Khuôn mặt Niếp Nhân Hằng vặn vẹo, cánh tay cầm súng run run, gân xanh nổi lên, khuôn mặt phức tạp che dấu không được. “Mày phải biết rằng, cho dù hôm nay chúng tao tha cho chúng mày, nhưng vận mệnh của chúng mày cũng không thể thay đổi được đâu.” Khuôn mặt Niếp Ngân lộ ra cuộng ngạo, nụ cười sắc bén làm cho người ta rét run; “ Tôi muốn nhìn xem, đến cuối cùng mệnh các người dài hơn hay mệnh tôi dài hơn.” Sau đó hắn ban ra một mệnh lệnh: “Đưa cha tôi lên xe.” Niếp Nhân Quân chỉnh lại quần áo, khóe miệp hạ xuống, tràn đầy phẫn hận nộ tràn vào trong không khí nhìn mọi người, sau đó đi lướt qua. Niếp Tích thì đi theo sau dùng súng bảo vệ hắn, Tu Nguyệt cũng đứng dậy ở giữa hai người và vẫn bị Niếp Tích giữ lấy như cũ. Niếp Tích không kiên nhẫn, ôm cổ của cô làm bộ dùng súng chĩa vào đầu cô, thấp giọng ở bên tai cô nói; “Tiểu thư của tôi, còn muốn sao nữa.” Khuôn mặt Tu Nguyệt vẫn kích động như cũ: “Dẫn tôi đi cùng.” “Không được, tuyệt đối không được, như vậy sẽ rất nhiều chuyện phiền toái.” Đôi mắt thanh tú của Tu Nguyệt tỏ ra phẫn ý, cô lấy tay nhéo ở đằng sau Niếp Tích một cái: “Phải dẫn tôi đi, tôi phát hiện ra một bí mật, vốn nghĩ chuyện này là chuyện nhỏ, nhưng nghĩ lại đối với các người lại là một bí mật.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145 Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150 Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155 Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160 Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165 Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170 Chương 171 Chương 172 Chương 173 Chương 174
Chương sau