"Này! Nha đầu!" Niếp Tích đột nhiên quay đầu hô.
"Chuyện gì?" Lãnh Tang Thanh quay đầu.
Niếp Tích dừng một chút: "Ách... Không có việc gì."
Lãnh Tang Thanh không hỏi nhiều, hai người lần thứ hai đi con đường của mình.
Chỉ có điều lúc cùng quay đầu lại, vẻ mặt hai người cũng đều trầm xuống, có chút suy nghĩ, mỗi người có suy nghĩ của riêng mình, nhưng có lẽ cùng suy nghĩ về một chuyện giống nhau.
"Lộp độp... Lộp độp, lộp độp... Ào ào..."
Mưa, to lên.
Tẩy rửa nơi hai người vừa cùng nhau ngồi.
Bãi cỏ nơi hai người ngồi, có chút vươn lên, khôi phục dáng vẻ bình thường.
Giống như không muốn lưu lại dấu vết gì của hai người...
Nhưng trên những thân cây đã có những chồi mới mọc lên trên những vết sẹo...
Tẩy rửa không hết...
__________________________
Lãnh Tang Thanh trở lại phòng bệnh, ngồi trên giường, yên lặng mà nhìn những giọt mưa tí tách rơi bên cửa sổ, đôi mi ngưng đọng vẫn chưa hạ xuống.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của những bước chân gấp gáp, quấy nhiễu suy nghĩ của cô.
Cánh cửa bị đẩy ra, một người vô cùng quyến rũ, cá tính với mái tóc màu đỏ sẫm đi đến.
"Lãnh tiểu thư, cô đã trở lại!"
"Cô là..." Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh bở ngỡ mà nhìn mỹ nữ trước mặt này, trong lòng không khỏi khen ngợi.
"À, tôi là thư kí của Niếp tiên sinh, tôi là Ruby, vinh hạnh được gặp cô, vừa rồi tôi còn đi khắp nơi tìm cô." Ruby giới thiệu đơn giản về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945430/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.