Giọng nói giống như dòng điện, kích thích đến đại não của Niếp Ngân, lông mày anh hơi nhếch lên một chút, trong ánh mắt có một loại ấm ức không nói nên lời.
"Bằng bằng!" Niếp Ngân giơ khẩu súng trong tay, bắn lên trần nhà, âm thanh sắc bén làm chấn động màng tai.
Bỏ súng xuống, anh hơi nhíu mày nhìn Lãnh Tang Thanh: "Nha đầu chết tiệt, nghe thấy không?"
Lãnh Tang Thanh buông tay đang bịch tai ra, trả lời đầy oán hận: "Tất nhiên rồi, tôi không phải người điếc."
"Tai có đau không?" Niếp Ngân hỏi tiếp.
Lãnh Tang Thanh ra sức che đầu.
"Vậy cô vẫn còn cho rằng bản thân đang mơ sao?"
Lãnh Tang Thanh bị tiếng súng làm sợ hãi, cảm giác choáng váng trong đầu giảm đi một nửa, trong đôi mắt đẹp phục hồi lại vẻ linh động, mắt chớp chớp.
Cô suy nghĩ một chút, dường như có phản ứng trở lại, đối với Niếp Ngân lớn tiếng trách: "Anh vừa nói ai là nha đầu chết tiệt! Anh là cái thứ không biết lịch sự."
Niếp Ngân cười nhạt một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ không còn hờn giận, nhưng bất luận kẻ nào cũng không nhìn ra, anh nhàn nhạt than: "Phụ nữ lúc nào cũng không rõ ràng, thật là phiền phức."
Lãnh Tang Thanh không chút tỏ ra yếu thế: "Con người thấy cảnh này còn có thể không chút lo lắng mà thản nhiên đối mặt, như vậy mới là có chuyện chứ!"
Tinh thần của cô lại phục hồi trở lại, ngang bướng là căn cứ rõ ràng nhất.
"Hai người các ngươi dùng phương thức này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niep-mon/2945406/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.