Ánh mắt người đàn ông này không được tốt cho lắm. “Niên tổng, tôi tuyệt đối là đàn bà hàng thật giá thật.” cô ôn tồn giải thích: “Chúng tôi làm người chăm sóc thường xuyên gặp được người bệnh giống như ngài, có đôi khi không có cách nào khác, nhiều lần liền luyện được sức khỏe nhưng quả thật ngài quá cao lớn, vừa nãy tôi cũng mất hết sức lực bú mẹ rồi.” “Phải vậy không”? Niên Quân Đình cười lạnh: “Nhưng tôi lại không cảm giác được cô dùng hết sức lực bú mẹ, trông giống như dễ trở bàn tay vậy.” “...” Lạc Tang cười miễn cưỡng: “Thật ra tôi trời sinh sức lực lớn”. Niên Quân Đình trầm mặt, giọng điệu lạnh nhạt: “Lần này thì thôi đi, còn có lần sau… tôi không cần cô ôm, đỡ tôi là được.” Lạc Tang gật đầu đáp ứng, đẩy anh ta vào toilet. Tới cạnh bồn cầu: “Đỡ tôi đứng lên đi.” Lạc Tang còn nhớ rõ vừa rồi bị anh ta cảnh cáo, đỡ anh ta đứng lên, nhưng rõ ràng cột sống của anh ta không thể dùng sức, một hồi mà không có cách nào ngồi vào bồn cầu. Niên Quân Đình giãy giụa thân thể vài lần, bị thương thời gian dài khiến cơn giận bấy lâu nay bùng phát, trực tiếp đẩy Lạc Tang ngã xuống đất. “Cộp” Lạc Tang bị đụng đầu vào bồn rửa mặt, đầu óc choáng váng thiếu chút nữa thì ngất đi. Cô đưa tay sờ đầu, may mà không chảy máu. Cười khổ một tiếng, khó trách nhiều người chăm sóc như vậy không có ai kiên trì nổi. Nhưng nghĩ tới ai bảo anh ta trả lương cao, vì nhanh chóng góp đủ học phí, cô lại vất vả nữa cũng phải kiên trì tiếp. Niên Quân Đình quay đầu lại, lạnh lùng trừng cô, cho rằng cô sẽ giống mấy người chăm sóc trước kia sẽ sợ hãi khóc lóc nói không làm nữa ai ngờ cô chỉ xoa đầu, chống tường đứng lên, tiếp tục đi tới cường thế ôm anh ta ngồi lên bồn cầu. Anh ta nổi giận, còn chưa kịp mắng thì bị Lạc Tang giành trước nói: “Niên tổng, người bệnh như ngài tôi thấy nhiều lắm, có người bị cắt chân, cả đời không thể đứng lên, huống hồ tôi nghe nói ngài chỉ bị thương ở cột sống, hiện tại chỉ là tạm thời, tôi biết tâm trạng của ngài không tốt, nhưng mà nghẹn tiểu lâu sẽ nghẹn ra bệnh, đến lúc đó phải đi khám ở khoa tiết niệu càng xấu hổ hơn không phải sao? hơn nữa ngài đẩy người như vậy, đẩy tôi bị thương là việc nhỏ, chỉ sợ như vậy sẽ bị thương đến cột sống thì càng khó phục hồi hơn.” Nhìn người phụ nữ trước mặt mỉm cười làm người ta có cảm giác một quyền đánh vào bông. Niên Quân Đình ngửa đầu, lại một lần nữa cẩn thận đánh giá cô, gọng kính to màu đen chặn mất nửa khuôn mặt, mái tóc dày nặng không hề nhuộm mày nhưng trên người lại có khí chất trầm tĩnh khó nói nên lời làm người ta không nhịn được nhìn thêm vài lần. “Được rồi, vậy cô lại đây cởi quần cho tôi đi.” An ta bỗng nhiên ra lệnh. Lạc Tang sửng sốt, nhìn dung nhan anh tuấn dưới ánh đèn vàng làm người ta nín thở, tim đập lỡ một nhịp. Được rồi, lúc trước đẩy anh ta vào đây cô căn bản không nghĩ nhiều như vậy, đương nhiên loại chuyện này người chăm sóc phải làm nhiều lắm, nhưng đây là lần đầu tiên hầu hạ một người đàn ông đẹp trai như vậy…cô càng để lâu càng suy nghĩ miên man. Rốt cuộc cô vì ra ngoài làm việc nên cố ý biến mình thành bộ dạng nhà quê, còn nói mình đã 30 tuổi nhưng thực tế mới chỉ 22 tuổi mà thôi. Hơn nữa không biết gì ở chuyện nam nữ. “Đừng có dùng ánh mắt như lang như hổ mà nhìn chằm chằm tôi, tôi nói cho cô biết đừng có nghĩ chiếm tiện nghi của tôi, cô không xứng.” Niên Quân Đình kiêu căng nói. Lạc Tang đang suy nghĩ miên man đột nhiên biến mất không còn một mảnh. Còn như lang như hổ, từ chỗ nào nhìn ra được vậy, người đàn ông này thật đúng là biết cách dán vàng lên mặt. “Niên tổng, vừa rồi tôi có hơi ngượng ngùng mà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]