“Em thực sự vẫn có thể thích chị?” Tôn Lê có cảm giác thái độ Trần Tinh có chút mềm hóa với mình, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng cũng đủ để làm Tôn Lê vui vẻ. “Tôi đi tắm rửa trước, em cũng tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi.” Trần Tinh thấy cảm xúc của Tôn Lê hình như đã tốt hơn một ít, liền nhanh chóng lấy cớ tránh cùng một chỗ với Tôn Lê. “Uhm.” Tuy rằng Tôn Lê vẫn luyến tiếc buông Trần Tinh ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông ra, cô biết mình nên kiềm chế tình cảm của mình, không thể nóng vội. Đại khái là cô hiểu được, chỉ cần không chạm đến giới hạn của Trần Tinh, đại đa số thời điểm Trần Tinh đều là nguyện ý mềm lòng. Trần Tinh tắm rửa xong, nằm trêи giường, nghĩ đến chuyện xảy ra đêm nay nàng có chút không ngủ được, nàng biết nếu thật sự muốn từ chối một người, không thể quá mức mềm lòng, nhưng là hôm nay lại đặc biệt mềm lòng hết mấy lần, lấy cá tính của Tôn Lê, đại khái là sau này sẽ quấn quýt lấy mình không buông, đây đại khái gọi là thù trong giặc ngoài, phải chịu phản loạn, đối với sự mềm lòng của chính mình Trần Tinh cũng cảm thấy rất chán ghét. Tôn Lê nằm trêи giường trong phòng dành cho khách, cô nghĩ chỉ cần có một tia hy vọng, bản thân mình cũng sẽ không lùi bước, bởi vì cô cảm thấy Trần Tinh thực sự rất tốt, có lẽ là vì đã khóc qua, nên không lâu sau liền ngủ mất. Chờ Tôn Lê tỉnh lại, Trần Tinh đã không thấy bóng dáng, Tôn Lê không gặp được Trần Tinh, trong lòng còn có chút mất mát, bất quá trêи bàn vẫn còn có sandwich Trần Tinh làm, trong lòng Tôn Lê lại cảm thấy ấm áp, cô nghĩ nữ nhân Trần Tinh này thực sự là đáng ghét, luôn luôn tùy tiện đối tốt với người khác, làm cho người ta lần lượt hãm sâu vào, đồng thời Tôn Lê cũng cảm thấy bản thân mình không có tiền đồ, chỉ là một cái sandwich thôi, cảm động cái quỷ gì! Nhớ đến bộ dáng không khống chế được của mình ngày hôm qua, nội tâm Tôn Lê giờ phút này cảm thấy thật xấu hổ, một lòng xích lõa bày tỏ trước mặt người khác kỳ thật cũng giống như không mặc quần áo vậy. Bởi vì Ninh Dĩ Tầm phải quay quảng cáo, lấy cảnh bình minh, nên Trần Tinh cũng phải đến rất sớm, chờ quảng cáo quay xong, Ninh Dĩ Tầm ngồi một bên nói chuyện phiếm với Trần Tinh. “Ngày hôm qua thế nào, có chuyện nóng bỏng nào phát sinh không?” Ninh Dĩ Tầm bát quái hỏi. “Chị với cô ấy thì có thể phát sinh cái gì?” Trần Tinh hỏi ngược lại. “Bộ dáng của cô ấy như muốn ăn tươi nuốt sống chị, chẳng lẽ hôm qua không có cái gì phát sinh sao? Xem ra em đánh giá cô ấy cao quá rồi, chuyện tán tỉnh vẫn là em lợi hại hơn, lúc trước tán tỉnh Ấu Dư nhà em thực sự là dễ như trở bàn tay….” Vẻ mặt Ninh Dĩ Tầm đắc ý nói. “Em tán tỉnh fan cuồng của mình còn nói là dễ hay không dễ sao?” Trần Tinh đối với chuyện này là cười nhạt. “Quá trình thế nào không quan trọng, quan trọng là hai người bọn em cùng chung một chỗ, ngọt ngào vô cùng.” Dù sao mình đã ôm mỹ nhân về rồi, đối với chuyện chua ngoa của Trần Tinh cũng không chút nào để ý. “Vậy rốt cục chị có ý gì với Tôn Lê không?” Ninh Dĩ Tầm tò mò hỏi. “Chị không có ý nghĩ gì cả. Em cảm thấy cô ấy thực sự thích chị sao?” Trần Tinh hỏi, có một số việc, thật ra bản thân mình có đáp án, vẫn nhịn không được để người khác xác nhận một lần. “Nếu cô ấy không thích chị, lấy tính tình kiêu ngạo như gà trống chọi của cô ấy tuyệt đối sẽ không thể hòa bình ở chung với em, hôm qua cô ấy còn có ý đồ lấy lòng em, vì chị, em thấy cô ấy cũng nhịn hơi nhiều.” Ninh Dĩ Tầm nói đúng trọng tâm. “Vì cô ấy thực sự thích chị, nên chị mới cảm thấy mình có chút độc ác.” Nghĩ đến bộ dáng khóc lóc của Tôn Lê hôm qua, Trần Tinh liền cảm thấy mình xử lý có điểm không tốt. “Trần Tinh, em phát hiện chị lần đầu tiên phiền não vì người theo đuổi mình đấy, trước kia người theo đuổi chị nhiều như vậy, chị không thích thì từ chối, làm gì có chuyện phiền não thế này, hẳn là trong cảm nhận của chị cô ấy có chút khác biệt đi, nếu khác biệt thì nên thử một chút xem sao, chị khắc chế như vậy, chờ tính toán xong hết, đồ ăn cũng lạnh hết rồi, tình cảm bắt đầu là dựa vào xúc động đầu tiên. Người như chị khiến em cảm thấy sống quá nề nếp đi, cái gì cũng phải cân nhắc mới quyết định, không muốn xảy ra cái gì sai lệch, tuy rằng lựa chọn lý tính không có gì không tốt, nhưng là chị thử vì một người liều lĩnh, vì một người kiềm lòng không đặng xem có tốt hơn không? Cuộc sống phải có kϊƈɦ thích mới phấn khích, một đường thẳng không sóng gió thì có ý nghĩ gì, liều lĩnh chạy theo con đường của mình xem có tốt hay không.” Dù sao đây cũng là nhân sinh quan của Ninh Dĩ Tầm, cô cảm thấy người lý tính như Trần Tinh thay đổi một chút cũng không có gì không tốt. “Giống như em vậy thì ai thu thập cục diện rối rắm cho chị đây? Em nói nghe cũng dễ dàng quá he.” Trần Tinh cảm thấy Ninh Dĩ Tầm nói chuyện mà không ngượng miệng đi, tuy rằng hôm nay nói cũng rất có đạo lý đi. “Xì, chị không làm được thì đừng nói, thật đúng là không có nhiều người có thể sống tự tại như em được đâu, chị có thể chỉ cần tùy tâm bằng một phần mười em là được rồi, mỗi bước chị điều rất khó khăn, em cảm thấy chị chính là ốc sên, tuy rằng bảo hộ bản thân rất kỹ, nhưng đồng thời cũng khiến chị bị trói buộc vào đó.” Ninh Dĩ Tầm cảm thấy gần đây mình đọc sách với Ấu Dư, nói chuyện càng ngày càng có trình độ, quả nhiên là gần đèn thì sáng. Niên Ấu Dư thực sự là có biện pháp để mình đọc mấy quyển sách mình không có hứng thú, Ninh Dĩ Tầm suy nghĩ, nếu Niên Ấu Dư làm giảng viên khẳng định là giảng viên giỏi, người không có hứng thú với sách như mình cũng từ từ có hứng thú đây. Ninh Dĩ Tầm nói khiến cho Trần Tinh không chống đỡ được, nàng quả thật không tùy tâm được bằng một phần mười của Ninh Dĩ Tầm, bản thân nàng cũng ước mình có thể như vậy, nhưng tự mình không thể thoát khỏi được quỹ đạo của mình, vì khi thoát khỏi đó sẽ có cảm giác không an toàn, nói đến có lẽ cũng đúng ra một loại cơ chế tự bảo vệ mình đi. “Cho nên đi, nếu cảm thấy người có thể, liền thử xem, dù sao chị cũng là người từng trải, nếu chị thực sự yêu một người, sẽ biết được cảm giác cùng người đó ở cùng một chỗ là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào.” Ninh Dĩ Tầm hiện tại là giáo chủ tà giáo, cả người đều phát ra ánh sáng ngọt ngào mị hoặc. “Chị không ngại nữ nhân như Niên Ấu Dư, nhưng là chị sợ nữ nhân không đáng tin như em, tự dưng khiến mình ngột ngạt làm cái gì?” Trần Tinh hỏi ngược lại. “Chị với Ấu Dư là cùng một loại người, còn muốn tìm người như đối phương làm chi? Hơn nữa người ta không phải là gánh nặng của Ấu Dư, nếu là gánh nặng cũng là gánh nặng ngọt ngào…..” Ninh Dĩ Tầm còn muốn tiếp tục buồn nôn, liền bị Trần Tinh cắt ngang. “Đủ, em đừng mắc ói như vậy, chị nổi hết cả da gà.” Trần Tinh phát hiện quả nhiên mình không chịu được buồn nôn như vậy, thật sự là nổi hết cả da gà đi, Trần Tinh nghĩ đến chuyện yêu đương với Tôn Lê, Tôn Lê cũng nói những lời mắc ói như vậy, Trần Tinh còn có loại cảm giác da đầu run lên. Mà lập tức Trần Tinh lại thấy mình bị Ninh Dĩ Tầm nói cho hồ đồ, sao lại nghĩ đến chuyện yêu đương với Tôn Lê, thật sự là liên tưởng quá vi diệu rồi đi. Tôn Lê cũng phải đi làm, nên ăn xong bửa sáng liền rời khỏi nhà Trần Tinh, đi đến công ty làm việc. Tan làm xong, Tôn Lê lại không tự giác chạy đến nhà Trần Tinh, bảo vệ vẫn nhớ rõ Tôn Lê, nên nhanh chóng mở cổng cho cô vào. Tôn Lê đi đến nhà Trần Tinh, phát hiện bản thân mình vẫn còn giữ chìa khóa nhà của Trần Tinh, liền thử một chút, khóa cửa lần trước bị cô đổi đi Trần Tinh cũng không có thay lại cái mới, chìa khóa cô đưa vào liền mở được cửa, Tôn Lê muốn đẩy cửa đi vào, do dự một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn khóa cửa lại lần nữa, sau đó rút chìa khóa ra, ngồi xuống cửa chờ Trần Tinh về.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]