Chương trước
Chương sau
“Chị, xin chị, chị không đi gặp Niên Ấu Dư nữa có được không, chỉ cần chị không đi, em cam đoan sẽ không làm chuyện gì với cô ta…” Tống Thanh Vi khẩn cầu nói.
“Cô sẽ không cho người theo dõi nàng nữa đúng không?” Tống Thanh Nam nhìn Tống Thanh Vi, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc hỏi, nàng không hy vọng vì mình mà liên lụy đến Ấu Dư, có thể cô không chỉ theo dõi Ấu Dư, chắc là mình cũng bị theo dõi, nghĩ đến loại khả năng này, Tống Thanh Nam liền sợ hãi.
“Chỉ cần chị không đi tìm cô ta, em có đi nhìn cô ta cũng không có ý nghĩa gì.” Tống Thanh Vi nhẹ giọng nói, đối với hành vi của mình nói rất nhẹ nhàng, nửa điểm áy náy cũng không có.
“Có phải là cô cũng tìm người theo dõi tôi không?” Tống Thanh Nam hỏi.
“Sao em có thể để người khác nhìn chằm chằm vào chị được đây?” Tống Thanh Vi hỏi ngược lại, đương nhiên là cô không muốn để người khác nhìn Tống Thanh Nam, nhưng nếu là có cơ hội, cô đều tự mình đi nhìn tỷ tỷ.
“Tôi mệt mỏi quá, muốn về phòng nghỉ ngơi.” Chuyện đêm nay tác động vào tâm trí Tống Thanh Nam quá lớn, cảm giác mệt muốn chết đi, không muốn ứng phó với Tống Thanh Vi nữa.
“Nếu chị mệt nghỉ ngơi ở phòng em đi.” Tay Tống Thanh Vi cầm tay Tống Thanh Nam, Tống Thanh Nam mới phát hiện không biết Tống Thanh Vi mang theo bao tay lúc nào, nhìn có vẻ cực kỳ quái dị, hơn nữa có chút nước dính vào tay nàng, nàng muốn dùng khăn tay lau đi, chỉ là chưa kịp để nàng suy nghĩ thêm gì, đã hôn mê xuống.
Tống Thanh Vi đưa tay ôm lấy thân thể khụy xuống của Tống Thanh Nam, sau đó cởi bao tay ném vào thùng rác, rồi tiếp tục ôm lấy Tống Thanh Nam. Có thể ôm tỷ tỷ gần như vậy cảm giác thật tốt, cô đã chờ giờ khắc này lâu lắm rồi, lâu đến mức không thể đợi thêm giờ khắc nào nữa.
Tống Thanh Vi ôm Tống Thanh Nam lên giường, cực kỳ cẩn thận, cẩn thận như sợ đụng hư, sau đó cởi giày Tống Thanh Nam. Tống Thanh Vi nhanh chóng tiến sát bên người Tống Thanh Nam, mê man tầm mắt nhìn nàng, ánh mắt chưa từng ôn nhu như thế. Cô kìm lòng không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tống Thanh Nam, ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng mơn trớn từng ánh mắt, cái mũi, đôi môi, cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ Tống Thanh Nam giống như ảo ảnh, chạm mạnh một chút liền biến mất.
Tỷ tỷ thật xinh đẹp, không có người nào có thể so sánh được với tỷ tỷ, Tống Thanh Vi gần như si mê thầm nghĩ, cô thu tay đặt trêи môi Tống Thanh Nam lại, rồi đặt trêи môi mình nhẹ nhàng hôn một cái, nhưng là, hiển nhiên cô cũng không thỏa mãn như thế, cô nhìn đôi môi Tống Thanh Nam hoàn mỹ, xinh đẹp như vậy, khiến cho cô muốn âu yếm, Tống Thanh Vi cảm giác tim mình đập như sấm. Cô sẽ không mạo phạm tỷ tỷ quá nhiều, chỉ nhẹ hôn một chút là được rồi, Tống Thanh Vi âm thầm nghĩ. Tống Thanh Vi lập tức đem mặt mình dán đến gần Tống Thanh Nam, biết rõ Tống Thanh Nam đang mê man, nhưng cô vẫn cảm thấy rất khẩn trương, khẩn trương đến mức cả lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Nhưng hiện tại không có gì có thể ngăn cản ɖu͙ƈ vọng của cô, môi cô dán lên môi Tống Thanh Nam, chỉ là dán lên xong, Tống Thanh Vi cảm giác như thế còn chưa đủ, mặc dù không hề có kinh nghiệm, nên chỉ có thể tuân theo bản năng nhẹ nhàng ɭϊếʍ cắn, quả nhiên mềm mại giống như tưởng tượng của mình. Cô đưa đầu lưỡi vuốt ve đôi môi Tống Thanh Nam, nhẹ nhàng ɭϊếʍ ʍút̼, khiến cho cô có loại cảm giác không biết thỏa mãn, cô muốn làm nụ hôn này thêm sâu sắc, cạy mở khớp hàm của Tống Thanh Nam, đưa đầu lưỡi tham nhập vào trong miệng nàng…..
Tống Thanh Vi hôn đến môi Tống Thanh Nam có chút sưng đỏ, mới có chút đau lòng rời khỏi môi nàng, nhưng cô vẫn như trước không buông tha tầm mắt rời khỏi người tỷ tỷ cô yêu nhất trêи đời, cô thực hy vọng tỷ tỷ có thể thích mình, có thể ở cạnh mình, mặc dù cô biết hiện tại tỷ tỷ nhất định là chán ghét mình, nhưng cô cũng không có biện pháp nào khác, nếu không là yêu, cho dù là hận cũng là tốt. Cô nhất định sẽ khiến cho tỷ tỷ luôn ở bên cạnh mình, không từ thủ đoạn nào.
Tống Thanh Vi ôm lấy Tống Thanh Nam, đem mặt mình vùi vào cổ nàng, tham làm hít lấy hương thơm đặc hữu trêи người Tống Thanh Nam, sau đó ôm Tống Thanh Nam càng chặt hơn nữa, cô ôm rất nhanh, rất chặt, giống như sợ hãi mất đi.
Ngày hôm sau, Tống Thanh Nam tỉnh lại, mở to mắt nhìn, thấy trần nhà xa lạ, đây cũng không phải là phòng mình, Tống Thanh Nam cảm giác trong đầu mình một trận hỗn độn, đã xãy ra chuyện gì, nàng nhớ không rõ.
“Chị, tỉnh rồi sao?” Âm thanh Tống Thanh Vi cực kỳ ôn nhu truyền đến, trong nháy mắt thấy Tống Thanh Nam nhíu mi, cô liền biết Tống Thanh Nam đã tỉnh.
Tống Thanh Nam nhìn thấy Tống Thanh Vi trong nháy mắt, hơi nhíu mày một cái, nàng nhìn lại hoàn cảnh xung quanh, đây là phòng Tống Thanh Vi, vì sao mình lại ở chỗ này? Lúc này Tống Thanh Nam mới nhớ đến cuộc nói chuyện cùng Tống Thanh Vi hôm qua, sau đó thì thế nào, đúng rồi, nàng phải về phòng, Tống Thanh Vi lại cầm lấy tay nàng, sau đó xảy ra chuyện gì, nàng không thể nào nhớ ra được. Tống Thanh Nam nhanh chóng nhìn quần áo trêи người mình một chút, vẫn là bộ đồ tối qua, thân thể cũng không có gì khác thường, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tối hôm qua cô làm gì tôi?” Tống Thanh Nam chất vấn.
“Em cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi qua có phải chị bị kϊƈɦ thích quá lớn hay do thân thể không thoải mái, trực tiếp hôn mê, khiến em thực sự sợ hãi, chị, có muốn hôm nay em cùng đi bệnh viện kiểm tra thân thể chị một chút hay không, em thực sự lo lắng chị.” Tống Thanh Vi lo lắng hỏi, còn gắt gao cầm tay Tống Thanh Nam, nắm lấy rất nhanh, giống như thực sự rất lo lắng.
Tống Thanh Nam hồ nghi nhìn Tống Thanh Vi, hình như không giống diễn trò, chẳng lẽ là hôm qua thực sự bị Tống Thanh Vi kϊƈɦ thích lớn đến độ hôn mê, nhưng cũng nhớ rõ là mình bị chính Tống Thanh Vi giống như ác ma đả kϊƈɦ, giờ phút này cô gái này lại lo lắng gắt gao túm lấy tay mình, Tống Thanh Nam có cảm giác thật kỳ quái. Tuy rằng nàng vẫn không thích Tống Thanh Vi đụng mình, nhưng cũng không bài xích như lần đầu tiên đụng chạm, có lẽ Tống Thanh Nam ẩn ẩn cảm giác được, mặc dù Tống Thanh Vi có điểm bệnh trạng, nhưng là cô sẽ không thương tổn mình, vì thế, nên nàng cũng không sợ hãi cô như lúc đầu, mặc dù cảm thấy tình cảm của Tống Thanh Vi cho mình nàng vẫn không thể nhận được.
“Tôi không sao.” Tống Thanh Nam rút tay mình khỏi tay Tống Thanh Vi, nàng cảm giác hôm qua đối với bản thân giống như ác mộng, nàng hy vọng khi tỉnh mộng, tất cả lo lắng phiền muộn đều tan hết đi.
“Chị, có đói bụng không? Em chuẩn bị bữa sáng cho chị.” Tống Thanh Vi ôn nhu săn sóc nói, thậm chí quỳ trêи mặt đất, trêи tay cầm dép bông, chuẩn bị mang vào cho Tống Thanh Nam.
“Không cần, tôi tự mang được.” Tống Thanh Nam nhìn nữ nhân hèn mọn quỳ gối dưới chân mình, biết ngày hôm qua không phải là mộng, quả nhiên Tống Thanh Vi đối với mình có cảm tình không nên có.
“Em thích đối xử tốt với chị.” Ngữ khí Tống Thanh Vi ôn nhu lại kiên định.
“Không cần, tôi không có thói quen được người khác đối đãi như vậy.” Ngữ khí Tống Thanh Nam thản nhiên nói, nàng quả thật không có thói quen được người khác hầu hạ như vậy, mặc dù quả thật là nàng lớn lên trong hoàn cảnh được cưng chiều.
Tống Thanh Vi cũng rất kiên trì, cô nâng chân Tống Thanh Nam, mang dép bông vào đôi chân xinh đẹp của Tống Thanh Nam, sau đó hơi nâng khóe miệng, Tống Thanh Vi cảm thấy giờ phút này tỷ tỷ giống như công chúa, mà bản thân mình là vương tử vì nàng mà mang hài.
Tống Thanh Nam vẫn cảm thấy cực kỳ không tự nhiên, cũng may Tống Thanh Vi mang dép cho nàng xong thì đứng lên, không có làm thêm chuyện gì kỳ quái.
“Tôi về phòng trước.” Tống Thanh Nam cơ hồ là chạy trối chết, nàng cảm thấy mỗi một khắc ở cùng với Tống Thanh Vi đều cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Tống Thanh Vi cũng không có ngăn cản Tống Thanh Nam trở về phòng, ở cùng tỷ tỷ cả buổi tối, còn nếm được đôi môi mềm mại của tỷ tỷ, tâm tình của Tống Thanh Vi vẫn rất tốt, hơi hơi nhếch lên khóe miệng, bắt đầu tốt như vậy, sau này sẽ không ngừng cố gắng hơn. Tuy rằng tỷ tỷ có điểm bài xích mình, nhưng thời gian lâu dài, tỷ tỷ có thể sẽ quen mình làm bạn.
…..//…..
Trần Tinh đến nhà Ninh Dĩ Tầm, nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của cô, quả thật là như đưa tang.
“Em lại làm sao vậy? Chẳng lẽ Hàn Hân đi rồi em lại hối hận không giữ Hàn Hân lại, sau đó luyến tiếc để Hàn Hân rời đi.” Trần Tinh chỉ đoán được loại khả năng này.
“Trần Tinh, em thực sự thất tình, Niên Ấu Dư thực sự cùng Tống Thanh Nam một chỗ, không phải em ấy cố ý giận em, thật sự cùng một chỗ với Tống Thanh Nam….” Ninh Dĩ Tầm vốn đang khắc chế cảm xúc, ánh mắt đỏ bừng lên, sau đó trực tiếp bổ nhào lên người Trần Tinh ào ào khóc rống lên.
“Cho nên em đưa Hàn Hân xong đi tìm Niên Ấu Dư, sau đó phát hiện Niên Ấu Dư cùng một chỗ với Tống Thanh Nam, có nên bây giờ em ra nông nỗi này?” Trần Tinh đoán được đại khái, nhìn Ninh Dĩ Tầm khóc đến không có hình tượng, trong lòng hơi hơi thở dài, nữ nhân này thực sự là không có một chút phong phạm ngôi sao.
Ninh Dĩ Tầm gật đầu, cô càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt không cần tiền cũng liều mạng chảy ra.
“Vậy chỉ có thể chấp nhận sự thật thôi, lúc trước không phải em cảm thấy mất đi Hàn Hân sẽ chết sao, sự thật chứng minh, em cũng sống tốt mà không cần Hàn Hân, bây giờ em cảm thấy mất đi Niên Ấu Dư sẽ đau lòng muốn chết, nhưng thời gian trôi qua, em cũng sẽ sống tốt thôi, trêи thế giới này, đâu có ai sống thiếu ai mà chết đâu? Chỉ cần có thời gian, đều sẽ tốt lên.” Trần Tinh an ủi nói.
“Nhưng bây giờ em không có cách nào không khó chịu, nghĩ đến bộ dáng đưa tình đàn dương cầm của Niên Ấu Dư và Tống Thanh Nam, em liền cảm thấy bản thân mình giống như bị đâm đau, tràn đầy đau đớn, thật sự rất đau….” Ninh Dĩ Tầm cảm thấy Niên Ấu Dư khắc sâu căn bản không vượt qua được, đây cũng không phải vũng nước nhỏ, bước một cái có thể đi qua. Ninh Dĩ Tầm cảm thấy lòng mình sắp biến thành cát trêи sa mạc, bị vây bên trong, không thoát ra được. Lần này cô cảm giác đặc biệt không cam lòng, cũng đặc biệt ảo não, cô thực sự cảm thấy duyên phận của mình và Niên Ấu Dư không phải sẽ chấm hết như vậy, cô tin tưởng trực giác của mình, lần trước chuyện của Hàn Hân, cô đặc biệt tuyệt vọng, cảm giác đã hết duyên, còn Niên Ấu Dư lại khiến cho cô có cảm giác đặc biệt không cam lòng, dù sao Niên Ấu Dư đã từng cho mình tình cảm nhiệt liệt nóng rực như vậy.
“Vậy em nên khóc nhiều một chút đi, con người phải biết chấp nhận sự thật.” Trần Tinh cảm thấy tình cảm quá nhiên là chuyện phiền toái nhất, bất quá cũng phải nói lại, đau lòng là cảm giác gì? Dù sao từ trước đến giờ Trần Tinh cũng chưa lĩnh hội qua, tuy rằng chia tay với bạn trai cũ, có chút buồn bực, nhưng vẫn không hề có cảm giác đau lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.