Ở Niên gia, tất cả các loại phương tiện giải trí đều có đầy đủ, thậm chí còn có phòng luyện nhạc riêng, trước đó, Niên Ấu Dư thường xuyên cùng Tống Thanh Nam ở phòng luyện nhạc vui đùa. Khi đó Niên Ấu Dư đặc biệt thích nghe Tống Thanh Nam đàn bài “Cô gái cầu nguyện”, giờ phút này Tống Thanh Nam cũng đàn lại bài hát đó, Niên Ấu Dư ngồi bên cạnh Tống Thanh Nam, lẳng lặng nhìn bộ dáng xinh đẹp tao nhã của Tống Thanh Nam khi đàn, nàng từng cảm thấy Tống Thanh Nam có chút hoàn mỹ xa xôi, tuy rằng bây giờ vẫn tốt đẹp như trước, nhưng có loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng an bình. Thanh Nam tỷ tỷ tốt đẹp như vậy, lại chưa từng khiến cho nàng có ɖu͙ƈ vọng muốn chiếm lấy, mà Ninh Dĩ Tầm, chỉ cần người khác liếc mắt nhiều một chút, nàng sẽ cảm thấy ghen tị, khi yêu chắc chắn sẽ có ɖu͙ƈ vọng muốn giữ lấy. Niên Ấu Dư nghe một chút, liền cùng Tống Thanh Nam đàn, bởi vì Niên Ấu Dư đàn dương cầm cơ hồ là do Tống Thanh Nam dạy, cho nên có một số ca khúc, các nàng hợp đàn qua rất nhiều lần, cực kỳ ăn ý. Cho nên, khi Ninh Dĩ Tầm nhìn đến Niên Ấu Dư cùng Tống Thanh Nam cùng nhau ngồi đàn dương cầm, cảm giác trái tim đau đến chịu không nổi, thậm chí còn khó chịu hơn so với lần trước nhìn thấy Niên Ấu Dư và Tống Thanh Nam hôn môi. Ninh Dĩ Tầm rời khỏi sân bay, trực tiếp lái xe đi đến Niên gia, nội tâm cô khát vọng, thậm chí dù biết có thể Niên Tông Hán có ở nhà, có khả năng sẽ không cho mình bước vào Niên gia, thậm chí khi bước vào nhà xong càng cảm thấy xấu hổ, nhưng Ninh Dĩ Tầm là như vậy, muốn làm việc gì, chưa từng quan tâm hậu quả, hiện tại cô muốn gặp Niên Ấu Dư, cô chỉ muốn nhìn thấy Niên Ấu Dư, như vậy là được, nhưng thứ khác không quan trọng. May mà, Niên Tông Hán không có ở nhà, mà bảo vệ Niên gia cũng mở cửa cho nàng vào, bởi vì chuyện ly hôn của Ninh Dĩ Tầm và Niên Tông Hán chưa để lộ ra ngoài, nên những người không liên quan đều không biết. Ninh Dĩ Tầm lại thường xuyên ra ngoài quay phim, một hai tháng không về nhà cũng là chuyện bình thường, cho nên bảo vệ nghĩ Ninh Dĩ Tầm vẫn là Niên phu nhân. Ninh Dĩ Tầm đi vào Niên gia liền trực tiếp lên lầu tìm Niên Ấu Dư, nhưng Niên Ấu Dư không có trong phòng, phòng sách cũng không có, phòng thể thao cũng không tìm được nàng, cô mới cảm giác mình đến đây có bao nhiêu lỗ mãng, sao có thể đột nhiên đến đây, còn không biết Niên Ấu Dư có ở nhà không, sau đó hỏi Lưu tẩu, mới biết Niên Ấu Dư ở phòng nhạc trêи lầu ba, nghĩ đến việc sắp nhìn thấy Niên Ấu Dư, trong lòng Ninh Dĩ Tầm lại cực kỳ vui vẻ. Chỉ là Ninh Dĩ Tầm mở cửa phòng nhạc, nhìn đến một màn như vậy, nhìn đến cảnh Niên Ấu Dư ngồi cùng nhau đàn dương cầm, ăn ý như vậy, giống như trời sinh một đôi, hai người khắng khít hòa hợp khiến người khác có cảm giác không thể chen vào được. Giờ khắc này Ninh Dĩ Tầm tin tưởng, Niên Ấu Dư thực sự có thể không cần mình, Niên Ấu Dư có thể thích hợp với người kia hơn, giờ phút này, Ninh Dĩ Tầm cảm thấy mình nên chúc phúc cho em ấy mới đúng, nhưng Ninh Dĩ Tầm phát hiện mình không độ lượng được như vậy, giờ phút này, cô đặc biệt muốn liều lĩnh đi đến đó, tách hai người đang ngồi cùng nhau ra. Chỉ là Ninh Dĩ Tầm lại cảm giác bản chân mình không còn nghe theo ý mình, nặng như đeo chì, không thể đi tới, cũng không thể lui về sau, chỉ là đứng ở cửa, nhìn các nàng ăn ý hợp tấu, cảm giác trái tim rất đau, rất đau. Đàn xong một khúc, cũng không biết là có cảm giác gì, Niên Ấu Dư vô thức ngẩng đầu, sau đó vô ý quét qua bốn phía, nhìn thấy Ninh Dĩ Tầm ở cửa, nàng lăng lăng nhìn Ninh Dĩ Tầm, nàng không biết vì sao Ninh Dĩ Tầm đột nhiên lại xuất hiện, nàng thậm chí còn hoài nghi mình có phải quá mức để ý Ninh Dĩ Tầm mà sinh ra ảo giác hay không, nhưng biểu tình của Ninh Dĩ Tầm vì sao lại khổ sở như vậy đây? Không phải chị ấy đi ra sân bay đưa Hàn Hân sao, không phải là ôm Hàn Hân cùng một chỗ sao? Bây giờ Niên Ấu Dư mới phát hiện, tâm tình của mình tràn ngập ghen tị, ghen tị đến mức nháy mắt nhìn thấy Ninh Dĩ Tầm kia liền sinh ra oán hận. Tống Thanh Nam cảm giác được Niên Ấu Dư có chút thất hồn lạc phách, theo tầm mắt của Niên Ấu Dư liền thấy được Ninh Dĩ Tầm, Tống Thanh Nam đột nhiên ý thức được, cho dù bản thân mình có cố gắng như thế nào, cũng sẽ không làm được cái gì, bởi vì ảnh hưởng của Ninh Dĩ Tầm đối với Niên Ấu Dư đã xâm nhập vào cốt tủy. Nhưng cho dù thế nào, Niên Ấu Dư vẫn cảm giác được bản thân mình khi nhìn thấy Ninh Dĩ Tầm, vẫn là vui mừng, nhưng nàng rất nhanh áp chế cảm xúc trong lòng xuống. “Chị có việc gì sao?” Niên Ấu Dư khách khí xa cách hỏi. Trong ánh mắt của Niên Ấu Dư, Ninh Dĩ Tầm nhìn ra sự kinh ngạc, nhìn thấy mình thực sự kinh ngạc sao? Trong nháy mắt kia, cô cảm giác Niên Ấu Dư vẫn thích mình, nhưng là câu tiếp theo, liền làm cho cảm giác Ninh Dĩ Tầm tan thành mây khói. Bởi vì chị muốn gặp em, nhưng là những lời này, bây giờ Ninh Dĩ Tầm lại không nói ra miệng, bởi vì thái độ xa cách kia của Niên Ấu Dư, càng bởi vì có Tống Thanh Nam ở đây, cô có cảm giác bản thân mình nói cái gì ra, đều là không biết tự lượng sức mình, tự rước lấy nhục, cô càng sợ Niên Ấu Dư và Tống Thanh Nam hôn môi cho mình xem. “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi em một chút, tôi có tập tranh, em xử lý rồi chứ?” Ninh Dĩ Tầm tùy ý tìm cớ hỏi. Rõ ràng đã liều lĩnh chuẩn bị đoạt Niên Ấu Dư lại bên người, vì sao đến cảnh thật, lại không thể khắc chế được cảm giác muốn lùi bước? Có lẽ Ninh Dĩ Tầm không muốn thừa nhận một chuyện, trong tiềm thức thấy Niên Ấu Dư và Tống Thanh Nam thực sự xứng đôi hơn rất nhiều. “Tập tranh?” Niên Ấu Dư lập tức ý thức được Ninh Dĩ Tầm đang nói tập tranh mà nàng giữ làm của riêng. “Uhm, đại khái là lớn như thế này.” Ninh Dĩ Tầm đưa tay miêu tả một chút, kỳ thật cảm giác bây giờ của nàng rất khó chịu, rõ ràng nàng đã từng ở bên cạnh Niên Ấu Dư gần như thế, mà giờ phút này lại chỉ có thể nhìn như người xa lạ, nói chuyện khách khí như thế. “Tôi không biết, chắc là Lưu tẩu đã dọn dẹp rồi.” Niên Ấu Dư nói dối. “À, vậy xem như mất đi, tôi không có chuyện gì, tạm biệt….” Ngữ khí Ninh Dĩ Tầm thập phần mất mác, quả nhiên đều đã đem đồ đạc của mình ném vào thùng rác sao? Bản thân mình thật sự không được em ấy lưu luyến chút nào sao? Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh Dĩ Tầm liền đau đến muốn khóc, thực tế là cô cũng sắp nhịn không được, Ninh Dĩ Tầm nhanh chóng xoay người, trong nháy mắt xoay người kia, nước mắt cô liền rơi xuống, Ninh Dĩ Tầm nhanh chóng bước đi, cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cả người mình khó chịu như thế này. Niên Ấu Dư nhìn bóng dáng Ninh Dĩ Tầm nhanh chóng rời đi, ánh mắt cũng không nhịn được mà ửng đỏ, cuối cùng chị ấy cũng chỉ để lại cho mình một bóng lưng. Niên Ấu Dư hy vọng cỡ nào, Ninh Dĩ Tầm xuất hiện là vì muốn ở bên cạnh mình, nếu không như vậy, Niên Ấu Dư thà rằng Ninh Dĩ Tầm không cần xuất hiện, như vậy sẽ không nhìn thấy bóng dáng xoay người khiến nàng đau đớn như vậy nữa. Niên Ấu Dư nhìn đến bóng dáng của Ninh Dĩ Tầm xong, không hiểu sao có chút khủng hoảng, theo bản năng đứng lên, do dự một lát, sau đó đuổi theo, nhưng Ninh Dĩ Tầm đã biến mất ở hành lang. Người chính là như vậy, xúc động căn bản không duy trì được lâu, đặc biệt là người càng lý trí, thời gian xúc động càng ngắn ngủi, đuổi theo đến cửa, cơ hồ đã hết sạch xúc động của bản năng nàng. Tống Thanh Nam nhìn hai mắt Niên Ấu Dư đỏ hồng đứng ở cửa phòng, giờ phút này tâm đau như dao cắt, nàng biết trong lòng Niên Ấu Dư căn bản không có chỗ cho mình. “Trong nháy mắt kia, em hối hận khi đã thành toàn cho các nàng, trong đầu em chỉ có một ý niệm, muốn giữ chị ấy lại, mặc dù trong lòng chị ấy yêu Hàn Hân, mặc dù có dao động không chừng, nhưng chỉ cần ở bên cạnh chị ấy là được, cái gì cũng có thể mặc kệ, em cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi….” Niên Ấu Dư vừa nói vừa rơi nước mắt. “Chỉ là bây giờ em vẫn còn rất thích nàng, mặc dù hiện tại em có ủy khuất bản thân mình mà ở lại bên cạnh nàng, sau này cũng sẽ không chịu nổi khi trong lòng nàng còn thích người khác, đau ngắn không bằng đau dài, hết thảy sẽ tốt lên, sẽ còn cơ hội khác, Ấu Dư của chị mà một cô gái kiên cường, tất cả đều sẽ qua thôi.” Tống Thanh Nam nhẹ nhàng ôm lấy Niên Ấu Dư, vỗ vỗ bả vai nàng, ôn nhu nói, Tống Thanh Nam biết Ninh Dĩ Tầm hẳn là thích Niên Ấu Dư, chỉ là nàng có chút không rõ, một người sao có thể thích hai người được đây? Nếu Ninh Dĩ Tầm chỉ thích Ấu Dư, nàng hy vọng Ninh Dĩ Tầm có thể ở bên cạnh Niên Ấu Dư, vì nàng không muốn nhìn thấy Ấu Dư khó chịu như vậy, nhưng nếu không thể được, nàng hy vọng Ấu Dư có thể rời xa Ninh Dĩ Tầm, vết thương đau một lần, sẽ có một ngày lành lại, mặc dù trong quá trình vẫn sẽ đau nhức. Trong lòng Niên Ấu Dư đều biết, nhưng nội tâm vẫn rối rắm, vẫn rất mâu thuẫn, lý trí và tình cảm xen lẫn vào nhau. Nàng bất lực đem mặt tựa vào vai Tống Thanh Nam, nước mắt yên lặng chảy xuống, nếu lúc trước mình thích Tống Thanh Nam, có lẽ hiện tại sẽ không khó chịu như vậy, nhưng nàng lại luyến tiếc trí nhớ ngọt ngào tựa như một giấc mộng. Trần Tinh nhìn đến tin tức Ninh Dĩ Tầm ôm Hàn Hân, Ninh Dĩ Tầm đưa lưng về phía ảnh chụp, Hàn Hân chôn mặt trong làn tóc Ninh Dĩ Tầm, tuy rằng như vậy vẫn có đa số người nhận ra đây là người lần trước hôn Ninh Dĩ Tầm, cho nên mặt hai người cũng không có lộ ra, bởi thế dù ảnh này có nhiều lượt chia sẻ, cũng không gây ra sóng gió quá lớn, để Trần Tinh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hàn Hân lên máy bay vào buổi sáng, giờ này lẽ ra Ninh Dĩ Tầm phải về đến nhà rồi mới đúng, sao còn chưa trở về, nàng gọi điện thoại cũng không nhận, Trần Tinh bắt đắc dĩ, chỉ có thể dời lịch làm việc buổi chiều của Ninh Dĩ Tầm lại. Từ lúc rời khỏi Niên gia, Ninh Dĩ Tầm cũng không biết đi nơi nào, chỉ biết lái xe không mục đích, Trần Tinh gọi điện thoại cho cô, cô cũng không muốn nhận, nhớ đến hình ảnh Niên Ấu Dư và Tống Thanh Nam ngồi bên cạnh nhau đàn dương cầm, liếc mắt đưa tình, trong lòng lại càng đau hơn. Trước kia cô cũng không tin bản thân mình đã mất đi Niên Ấu Dư, cô vẫn cho rằng Niên Ấu Dư nhất thời nóng giận, qua một khoảng thời gian sẽ tốt lên, nhưng hôm nay, cô mới chính thức có cảm giác mình mất đi Niên Ấu Dư, một màn đó khiến cho cô không thể không nhìn rõ sự thật, không thể lừa mình dối người được nữa. Đã từng mất đi Hàn Hân, đó là chuyện nàng không thể khống chế, do Hàn Hân một mình quyết định, còn mất đi Niên Ấu Dư, Ninh Dĩ Tầm biết trách nhiệm của mình chiếm phần lớn, vì thế cực kỳ ão não, càng ão não lại càng khó chịu, sau khó chịu lại ão não, sau đó lại lặp lại đau nhức. Tống Thanh Nam đợi đến tối mới về nhà, ở phòng khách Tống gia, nhìn đến sắc mặt Tống Thanh Vi có chút tối tăm, rõ ràng nháy mắt Tống Thanh Vi nhìn thấy mình liền mỉm cười, nhưng Tống Thanh Nam không cảm giác được có chút ý cười nào, cũng không biết là nguyên nhân gì, Tống Thanh Nam cảm giác Tống Thanh Vi như bị bao phủ một tầng hắc ám, khiến cho Tống Thanh Nam theo bản năng muốn tránh xa, vì thế làm bộ như không thấy chuẩn bị lên lầu. “Em chờ chị gần 5 giờ, chị cứ như vậy mà xoay người rời đi, thật sự làm cho người ta cảm thấy khổ sở” Âm thanh sâu kín của Tống Thanh Vi truyền đến, làm cho Tống Thanh Nam không thể không dừng bước. “Em chờ tôi có chuyện gì sao?” Tống Thanh Nam thản nhiên hỏi. Tống Thanh Vi rời khỏi sô pha đứng dậy, sau đó đi đến gần Tống Thanh Nam. Tống Thanh Nam không thích Tống Thanh Vi tới gần, theo bản năng lui xuống một chút, chi tiết này hiển nhiên không tránh được ánh mắt của Tống Thanh Vi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]