Tôn Lê tỉ mỉ đi tham quan nhà Trần Tinh một lần xong, mới đi tắm rửa, tắm rửa xong trời cũng sắp sáng, cô nhắn tin thông báo cho thư ký mình hôm nay không đi làm, dặn dò những chuyện quan trọng cần sử lý xong, mới vào phòng ngủ dành cho khách nhà Trần Tinh ngủ. Vì Ninh Dĩ Tầm lo yêu đương với Niên Ấu Dư mà nghỉ vài ngày, nên Trần Tinh cũng có thể nghỉ theo, nhưng do đồng hồ sinh học, vẫn cố định bị đánh thức, chỉ mới ngủ được ba tiếng, Trần Tinh khó có khi dung túng bản thân mình mà tiếp tục nằm xuống, ngủ thêm vài giờ. Ngủ đến 10 giờ, nàng mới dậy, sau khi dậy xong liền đi đến phòng tắm rửa mặt, thu xếp gọn gàng, làm bữa ăn sáng đơn giản, ăn xong bữa sáng, mở ti vi, theo thói quen mở kênh tài chính và kinh tế, sau đó đi đến cửa lấy báo và Tạp chí được giao đến hằng ngày. Lúc đi đến cửa, liền nhìn thấy đôi giày cao gót màu đỏ đặt biệt tao khí của Tôn Lê, mới nhớ đến Tôn Lê vẫn còn ở nhà mình. Người này sao lại còn chưa đi, cô ta không đi làm sao? Có khi nào ngủ quên không, Trần Tinh định đi đến phòng khách đánh thức người còn ngủ bất hợp pháp trong nhà mình. Nhưng là Trần Tinh vừa mở cửa, liền nhìn thấy nữ nhân xích lõa, chỉ mặc quẩn lót đang nằm trêи giường ngủ, hai chân ôm chăn, mặt tựa vào gối đầu, góc nghiêng xinh đẹp, tóc dài xõa ra một bên, tấm lưng tuyết trắng cơ hồ đều lộ ra bên ngoài, vì nằm nghiêng mà ngực no đủ thẳng đứng có vẻ bị đè ép, còn có bờ ʍôиɠ cực kỳ căng tròn, đùi thon dài, hình ảnh này cực kỳ gợi cảm, là loại hình ảnh dễ dàng liêu nhân, trêu chọc người khác phạm tội. Trần Tinh có loại xúc động muốn bịt mắt, trêи thực tế Trần Tinh cũng hiểu được ‘phi lễ chớ nhìn’ lập tức rời khỏi phòng khách, thậm chí quên mục đích mình đến là đánh thức Tôn Lê, bất quá cho dù nhớ, nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà đi gọi được. Dáng người Tôn Lê so với Ninh Dĩ Tầm có thịt hơn một chút, tuy dáng người Ninh Dĩ Tầm cũng rất liêu nhân, thêm chân cũng cực dài, nên tỉ lệ dáng người có vẻ hơi ốm hơn so với Tôn Lê, tuy rằng Tôn Lê mặc quần áo không toát ra được khí chất như Ninh Dĩ Tầm, nhưng dáng người Tôn Lê trêи giường tuyệt đối là tỉ lệ khêu gợi nhất, quả thực là dáng người khiến người khác không kiềm chế được ɖu͙ƈ vọng, khiến cho Trần Tinh cảm thấy ánh mắt mình sắp hỏng rồi. Tôn Lê ngủ thẳng giấc mới tỉnh, cô nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ hơi khựng một chút, bình tĩnh lại mới nhớ rõ đây là nhà Trần Tinh. Tôn Lê đi ra tìm Trần Tinh lấy bàn chải đánh răng mới, tìm một vòng mới gặp được Trần Tinh đang chạy bộ ở phòng tập thể thao, mặc quần áo vận động làm dáng người tốt đẹp của Trần Tinh lộ ra rõ ràng, điều quan trọng nhất là không có mang kính mắt, quả nhiên là biến thân lớn, cảm giác cả người đều trẻ ra mấy tuổi. Bất quá cho dù tháo kính xuống, cũng không được tính là cực kỳ xinh đẹp, nhiều nhất cũng chỉ là hơi đẹp một chút, nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác đặc biệt thành thục, đặt biệt tài giỏi, còn đặc biệt mang đến cho người ta cảm giác an ổn, khiến người ra rất muốn ỷ lại. Tôn Lê cảm thấy ý tưởng mình sinh ra có chút mạc danh kỳ diệu, người độc lập như cô lại sinh ra cảm giác ỷ lại với người khác, thực sự là kỳ quái. Sự thật là, cảm giác Tôn Lê một chút cũng không sai, Trần Tinh chính là dạng người khiến cho người ta sinh ra cảm giác dựa dẫm, cho nên đa phần những người theo đuổi Trần Tinh đều nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều, hơn nữa còn nhỏ hơn rất nhiều tuổi, cho dù là nam hay nữ đều là như vậy. Bất quá Trần Tinh đối với những người nhỏ tuổi hơn mình là căm hận đến tận xương tủy, chẳng lẽ nàng lúc nào cũng khiến cho người khác có cảm giác rất mẫu tính sao, vì sao trêu chọc nàng đều là tiểu tử, tiểu muội chưa dứt sữa như vậy chứ. Dù sao Trần Tinh cũng không có tiêu chuẩn người yêu gì đặc biệt khó khăn, chỉ có một yêu cầu tuyệt đối là không được nhỏ tuổi hơn mình, đặc biệt là nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi. “Trần Tinh, lấy bàn chải đánh răng cho tôi.” Vừa rồi Tôn Lê đi ra phòng khách, thấy trêи sô pha còn để áo ngủ Trần Tinh đưa tối qua, vẫn cố gắng mà mặc vào, cô không để ý mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng vẫn lo cho Trần Tinh, vạn nhất người kia bảo thủ không chấp nhận nổi thì sao. “Ở bàn trà ngoài phòng khách.” Trần Tinh không có xoay đầu nhìn Tôn Lê, ngữ khí bình thản nói, trước đó nàng cũng đã chuẩn bị sẵn kem đánh răng và bàn chải đánh răng cho Tôn Lê rồi. Tôn Lê cảm thấy mình lại bị Trần Tinh xem thường, tuy rằng chỉ chợt lóe qua chứ không hờn giận, lại tự nghĩ bản thân mình hình như chuyện bé xé ra to, người ta làm gì nhất định phải ngẩng đầu lên nhìn mình chứ? “Đúng rồi, phòng bếp có Sandwich, cô tùy ý, quần áo tôi đã giặt giúp cô, cũng phơi khô rồi, đang treo ở ban công, cô ăn xong thay đồ thì có thể đi.” Lúc Tôn Lê xoay người chuẩn bị đi Trần Tinh lại bổ sung thêm một câu. Tôn Lê không trả lời Trần Tinh, đi đến phòng khách lấy bàn chải đánh răng đi rửa mặt, rửa mặt xong mới ăn bánh sandwich Trần Tinh làm cho mình, hương vị không thể nói là quá ngon, nhưng ăn sáng thì xem như chấp nhận, dù sao mình cũng đang đói, có cũng còn hơn không. Sau khi ăn xong, cô chạy đến ban công lấy quần áo của mình, quần áo được giặt xong treo trêи sào, thậm chí còn giặt luôn qυầи ɭót của mình, coi như là Trần Tinh chu đáo, mà qυầи ɭót của mình là giặt tay hay giặt máy đây? Là nữ nhân đều biết qυầи ɭót không thể giặt máy, chị ta sẽ giặt qυầи ɭót cho mình sao? Tôn Lê là dạng qυầи ɭót của mình còn lười giặt, huống hồ là giặt qυầи ɭót cho người khác. Cho nên Tôn Lê đem qυầи ɭót của mình chạy đến phòng tập thể thao tìm Tôn Lê. “Này, qυầи ɭót của tôi chị giặt thế nào?” Tôn Lê nheo mắt hỏi. “Giặt tay.” Trần Tinh nghĩ rằng Tôn Lê sợ mình đem qυầи ɭót của cô giặt máy làm hư nên thật tình nói. Từ nhỏ nàng đều là làm lụng vất vả, rất nhỏ đã bắt đầu phụ mẹ làm việc nhà, cho nên giặt quần áo hay gì đó nàng cũng đã quen, nên khi giặt qυầи ɭót cho Tôn Lê dù có cảm giác là lạ, nhưng cũng không quá để ý. “À….” Tôn Lê đem từ à này ngân thật dài, thực sự cảm thấy có chút ngoài ý muốn nho nhỏ. Trần Tinh vốn không cảm thấy gì, lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ, lúc này mới ý thức được mình vừa giặt qυầи ɭót cho nữ nhân mình không quen thuộc lắm, nhất định là một chuyện cực kỳ quái dị đi. Điểm chết người là Tôn Lê còn đem qυầи ɭót của cô để ở đầu ngón tay xoay xoay đến. “Mặc quần áo xong rồi, cô có thể rời đi.” Vì trốn cảm giác khó hiểu trong lòng, Trần Tinh hạ lệnh đuổi khách với Tôn Lê. “Dù sao hôm nay cũng không đi làm, cũng không có nơi nào định đi, hôm nay ở nhà chị cũng được.” Tôn Lê vốn định rời đi, nhưng nghe Trần Tinh hạ lệnh đuổi khách, khiến cô cảm thấy rất khó chịu, chị ta không cho ở thì mình không ở được sao. Điều này làm cho Trần Tinh không tự chủ nhíu mày một cái, người này lại lên cơn gì nữa đây, làm gì lại đòi ở nhà mình, nàng ghét nhất là bị người khác quấy rầy sinh hoạt cá nhân của mình. Đương nhiên chi tiết nhíu mày nhỏ xíu này của Trần Tinh cũng bị Tôn Lê nhìn thấy, Trần Tinh đang chê mình phiền sao? Mình là mỹ nữ nhất đẳng, chị ta chê cái gì chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]