Editor: Cẩm Hi
Đinh Kha sắc mặt tái nhợt, môi không còn một chút huyết sắc nào, Viên Trần bỗng nhớ lại cô đã từng xướng《 tạp môn 》khi mình cai nghiện, âm nhạc hoa lệ, chặt chẽ, lôi cuốn bao trùm lên sự vĩnh hằng của tình yêu và cái chết.
Giai điệu flamenco ấm áp, tiết tấu nhịp nhàng mang theo phong tình Tây Ban Nha, phóng đãng không kềm chế được dám yêu dám hận, nhiệt tình mỹ lệ mê người, khi đó giọng hát của cô du dương uyển chuyển, giúp anh xoa dịu bớt đi cảm giác thống khổ.
Viên Trần dựa vào ký ức xướng lại từng câu, giọng hát hắn mang theo tang thương và kiên nghị, lại đầy mạnh mẽ, trong thanh âm run rẩy mang theo một giọt nước mắt chảy xuống mu bàn tay cô, nước mắt thấm ướt làn da mịn màng của cô.
"Khó nghe quá!" Đinh Kha thở dốc nói.
"Em tỉnh rồi?" Viên Trần ôm chặt lấy cô như tìm được báu vật.
Bà mụ nhân lúc này kêu lên, "Phu nhân, ngài mau dùng sức đi, ngàn vạn lần đừng để ngất tiếp!"
Viên Trần và Đinh Kha mười ngón tay đan vào nhau, từng đốt ngón tay áp chặt vào nhau, Đinh Kha khàn gào khản cả giọng, cô biết sinh con chính là bước một chân vào cửa Quan môn, cô vẫn chưa sống đủ đâu, còn chưa yêu Viên Trần đủ mà, cô không thể rời bỏ hắn được!
"Oa!" Một tiếng khóc vang lên, Đinh Kha kiệt sức thở hổn hển, đại soái ở bên ngoài màn lụa sốt ruột hỏi dồn dập, "Là trai hay gái thế?" Bà mụ vừa đón lấy đứa bé, cười đến sáng lạn, "Là bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-ngoc-thanh-tran/1096941/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.