Editor: Cẩm Hi "Đinh Kha?" Viên Trần nhỏ giọng gọi, mất nửa ngày cô mới hồi thần lại, đôi mắt lại rót đầy nước mắt, "Trở về?" Cô dò hỏi lại càng giống như đang lẩm hơn, Viên Trần đỡ cô đứng dậy, cô lảo đảo một cái suýt nữa thì đứng không vững. Phó sĩ quan đứng chờ ở ngoài cửa, xuyên qua bóng đêm nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của Viên Trần, hắn ta vội vàng xông lên trước rồi lập tức ngẩn ra, Đinh Kha nằm ở trên lưng Viên Trần, Viên Trần cứ tiếp tục đi bộ như vậy cõng cô trở về. Đinh Kha nằm ở trên giường, nước mắt men theo khóe mắt chảy xuống gối, Viên Trần bị ngăn cách bởi bức tường đang dựa vào cửa sổ, hắn hút một điếu lại một điếu, ánh đỏ nơi đầu thuốc chớp động theo từng cử chỉ của hắn, rõ ràng hạnh phúc đã tới gần như vậy rồi, cô đã ở bên cạnh hắn, nhưng vì sao còn phải cho hắn một đả kích thật mạnh như vậy chứ. Vì sao lại tới đây? Bởi vì, bởi vì nhớ em! Đinh Kha ngồi bên án thư, xuyên qua bức tường kính nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của hắn trong bóng đêm, giống như một câu nói đùa của hắn là cô chấp nhất như thiêu thân lao đầu vào lửa, mấy tháng trước cô còn vì hắn ta mà đứng chắn trước họng súng của Viên Trần, mà hiện giờ hắn ta lại đi cưới người khác, Đinh Kha khóc rồi lại cười cuối cùng đến chính cô cũng phân không phân biệt nổi biểu tình của mình nữa rồi. Cô mở cửa sổ ra cầm lấy Thọ Sơn Thạch Phương Chương, nhìn thoáng qua lần cuối cùng rồi hung hăng ném ra ngoài cửa sổ, Phương Chương dưới ánh trăng vẽ ra một đường cong rơi vào hồ nước trong viện, bọt nước văng khắp nơi, nếu không thể dứt bỏ thì hãy hủy đi thứ tình cảm thối nát này, chẳng sợ lại đau nữa! Đinh Kha nhẹ nhàng xoay người lại khiến tờ giấy Tuyên Thành trên bàn rơi xuống, cô đi chân trần ngồi xổm xuống nhặt, lại phát hiện nước mắt rơi xuống giấy Tuyên Thành đã biến thành những đóa hoa bạch trà. Cô nhặt tờ giấy Tuyên Thành trên mặt đất lên, như tìm lại được những ký ức đã lạc mất, hàng chữ trên tờ giấy Tuyên Thành bất ngờ xâm nhập vào đôi mắt cô, đây không phải là bút tích của cô. Hận quân bất tự giang lâu nguyệt, nam bắc đông tây, nam bắc đông tây, chỉ có tương tùy vô biệt ly. Hận quân lại tựa giang lâu nguyệt, tạm mãn còn mệt, tạm mãn còn mệt, đợi đến đoàn viên là bao lâu? Hai câu này cô trích dẫn từ một bài thơ của Lu Benzhong (?),để cảm khái tình cảm của mình và Thẩm Tông Tuyền, nhưng hiện giờ xem ra chỉ có một mình cô đơn phương mà thôi, Thẩm Tông Tuyền trước sau đều ba phải mơ hồ. Nhưng lúc này ở dưới bài thơ lại xuất hiện một hàng chữ mà cô không biết, "Mong được người chung tình, đầu bạc không xa cách." Thể chữ Nhan nét bút rồng bay phượng múa mạnh mẽ hữu lực, Đinh Kha cầm tờ giấy Tuyên Thành, là hắn? "Mong được người chung tình, đầu bạc không xa cách." Đinh Kha nhẩm lại câu này, liếc nhìn chiếc nhẫn kim cương đang nằm trên ngón áp út của mình, viên kim cương lớn được vây quanh bởi sáu viên kim cương nhỏ khác, ánh lên tới lóa mắt, ngón tay được tôn lên vô cùng sặc sỡ, cô vuốt ve nhẫn cưới như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ cô đã nhìn lầm rồi? "Các người rốt cuộc còn muốn gì nữa?" Thẩm Tông Tuyền rống lên, Trần phó sĩ quan ra hiệu bảo mẹ hắn ta đi ra ngoài, "Tông Tuyền, cháu đã cùng đối phương đính hôn rồi, nên chọn ngày cử hành hôn lễ thôi, phải phụ trách với nhà gái chứ!" Thẩm Tông Tuyền cười lạnh không thể tin được nhìn người trước mặt, "Phụ trách? Cậu, các người đem tôi chuốc say, đưa cô gái xa lạ kia lên giường tôi, rồi bức tôi đính hôn với cô ta, còn đi tuyên bố khắp nơi! Tôi không phải không biết! Nhưng hôm nay bức tôi cưới cô ta, không có khả năng!" Chính văn cuộc sống mới Tác giả có lời muốn nói: Về sau cuộc chiến tình cảm giữa nam nữ chính sẽ còn gay gắt kéo dài...... Trần phó sĩ quan không tỏ ý kiến quay đầu đi, hắn đã tự mình hạ thuốc vào trong rượu của cháu trai ngoại, hắn nghe thấy Thẩm Tông Tuyền sau khi hôn mê không ngừng gọi tên Đinh Kha, nhưng hắn vẫn đem cháu gái của quân phiệt ở ba tỉnh Hà Nam đẩy lên giường Thẩm Tông Tuyền. "Tông Tuyền, cậu biết mình đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cháu, nhưng cháu cũng phải hiểu cho cậu và mẹ cháu!" Thẩm Tông Tuyền ngồi ở trên giường nhắm chặt hai mắt lại, thật khó để chịu đựng nỗi thống khổ này, nhưng cứ nhắm mắt lại là khuôn mặt quen thuộc của Đinh Kha lại hiện ra, cô từng vì hắn ta mà từ bỏ hết thảy, mà hắn ta vì mẹ và cậu, vì sự tồn vong của toàn bộ gia tộc, đã nhẫn tâm đá văng cô ra, thậm chí còn muốn cưới một cô gái khác. "Cháu đã từng nói với tư lệnh, ngày nào đất nước còn chưa thống nhất, ngày đó Thẩm Tông Tuyền cháu sẽ không cưới, nhưng vì sao tư lệnh lại phải khó xử như vậy?" Thẩm Tông Tuyền thật sự không rõ, lúc trước khi hắn ta nhìn Đinh Kha rời đi, đã ở trước mặt tư lệnh một lời thề như vậy, tư lệnh cũng đã ngầm đồng ý với hắn ta, hiện tại lại muốn đem con gái của Tô gia ở Hà Nam đưa cho hắn ta. "Tông Tuyền, cháu đừng như vậy! Tư lệnh cũng là vì muốn tốt cho cháu, Thẩm gia có mỗi cháu là con trai độc nhất, cháu không thể làm Thẩm gia đoạn tử tuyệt tôn chứ?" Trần phó sĩ quan mấy ngày nay không ngừng khuyên bảo, nhưng Thẩm Tông Tuyền vẫn cố chấp như cũ, "Các người có bức cháu cưới, cháu cũng tuyệt đối không chạm vào cô ta đâu, sẽ để cô ta sống thủ tiết cả đời!" Trần phó sĩ quan tức giận đến không biết nên nói gì, tư lệnh đã hạ lệnh cuối cùng, nếu Thẩm Tông Tuyền không cưới con gái của Tô gia, dưới sự giận dữ của tư lệnh có khả năng bọn họ sẽ phải đầu mình hai nơi. "Thủ tiết cả đời? Cháu!" Trần phó sĩ quan tức giận đến không nói nên lời lời đạp cửa rời đi, Thẩm Tông Tuyền một mình đứng ở trước cửa sổ, trong đôi mắt của hắn ta mông lung mang theo một tầng sương, giống như tất cả mọi thứ trước mắt đều là ảo ảnh, chỉ có duy nhất Đinh Kha mới là chân thật. Mấy ngày tiếp theo thiếu soái đều sớm về, sau đó sẽ hỏi dì Ngô xem tình hình của Đinh Kha như thế nào, Đinh Kha nhìn như bình thường nhưng lại thường xuyên ngẩn người, hắn chỉ lo lắng cô sẽ bị kích thích bởi chuyện hôn sự của Thẩm Tông Tuyền, nhưng hôm nay hắn và phó sĩ quan vừa bước vào nhà thì nhìn thấy Đinh Kha đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn trà. "Đã trở lại?" Cô cũng không ngẩng đầu lên nhưng hắn lại cảm thấy ấm áp, "Không nghĩ tới em còn biết cả trà nghệ đấy?" Phó sĩ quan nhận lấy áo khoác của Viên Trần, Đinh Kha đem nước ấm đổ vào chén sứ, "Phượng hoàng tam quay đầu." Đinh Kha nói, tam khởi tam lạc thủ pháp hướng tử sa hồ pha nước đến mãn, "Công đoạn tráng ấm chén rất quan trọng." Cô dùng nước sôi tưới xối hồ thể, rửa sạch toàn bộ ấm chén. ((?) Đoạn này mình sẽ edit lại sau ạ) Viên Trần ngồi ở trước mặt nhìn cô nghịch trà cụ, mỗi bước pha trà của cô đều như lưu lại hương, phó sĩ quan cũng nhịn không được xen vào xem náo nhiệt, "Trong ngoài dưỡng thân, du sơn ngoạn thủy, đều có công đạo, Quan Công tuần thành, Hàn Tín điểm binh, càn khôn đảo ngược, sông cuộn biển gầm......" Phó sĩ quan thấy Đinh Kha lẩm bẩm, thì cảm thấy thú vị, "Uống trà còn phiền toái như vậy, cứ như là đi đánh giặc vậy." Đinh Kha lại nhoẻn miệng cười, "Hai người đúng là thô lỗ, trà nghệ này còn cần phức tạp hơn nhiều, trà này là tôi nhờ người vận chuyển từ Trân Châu Cảng tới đấy." Dì Ngô thấy phó sĩ quan thổn thức cũng xen mồm nói: "Hơn nữa trà này là do lần trước Thẩm lữ trưởng mang đến từ Thượng Hải, giá cả so với hoàng kim còn quý hơn đấy!" Viên Trần vừa nghe được ba chữ Thẩm lữ trưởng thì vội nhìn về phía Đinh Kha, Đinh Kha lại chỉ lo châm trà, giống như chưa từng nghe thấy vậy. "Này, nếm thử xem!" Cô đem chén sứ đưa cho Viên Trần, hắn nhận lấy chén thì thấy một vài hạt nhỏ nhỏ đang phiêu đãng trên mặt nước, làn khói phảng phất bay lên, giống như sương sớm ban mai, thướt tha, uyển chuyển phập phồng, lơ đãng trong nước, sau đó từ từ chậm rãi rơi chạm xuống đáy chén, nước trà có màu đồng nhạt, vị thanh ngọt, mùi hương thanh mát dễ chịu. "Ừ, quả thật không tồi, thanh mát nhuận hầu, trong đắng lại có vị ngọt thanh." Viên Trần lời nói đầy kích động, uống một hơi cạn sạch, Đinh Kha cười lại đưa thêm cho hắn một chén nữa, "Phó sĩ quan cũng tới nếm thử đi!" Đinh Kha bưng một chén khác đưa cho phó sĩ quan, "Trà này so với hoàng kim còn quý hơn, lại còn được vận chuyển từ Trân Châu cảng, phu nhân còn tự mình pha, tôi uống vào chẳng phải là hạ thấp sao." Tuy phó sĩ quan nói như vậy nhưng vẫn đưa tay không biết nên nhận lấy hay không. "Phu nhân mời cậu uống, thì cậu cứ uống đi!" Lấy được đáp án từ Viên Trần, phó sĩ quan vội nhận lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, rồi lại xấu hổ cười. "Đúng là Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, mùi vị còn chưa cảm nhận đã......" Đinh Kha lại đưa cho hắn ta một chén nữa, phó sĩ quan lúc này mới tinh tế phẩm vị, cảm thấy trà này thật đặc biệt, hương vị ngọt ngào thanh nhã, uống vào cảm thấy êm ái, nước trà có màu đồng nhạt, có uống bao nhiêu chén, cũng tuyệt không cảm thấy ngán, ngược lại còn thấy cảm xúc dâng trào, khơi thông trí óc. "Phu nhân, trà này uống rất ngon, nhưng sao nhìn có vẻ không giống lá trà, mà những viên nho nhỏ này trông giống như hạt vừng hơn." Phó sĩ quan mở miệng dò hỏi, Viên Trần chỉ lo nhìn chằm chằm Đinh Kha, nghe được lời này thì mới cúi đầu xuống nhìn chén trà, lá trà nhỏ giống như hạt vừng, những viên nhỏ màu đen đang nằm dưới đáy chén. Đinh Kha chỉ ngồi pha trà cho bọn họ còn mình thì không uống, "Loại trà này có tên là Long Châu, là đặc sản của Quảng Tây Quế Lâm, mấy trăm cân lá trà cũng khó có thể tinh luyện được ra một cân Long Châu trà, cho nên giá cả có thể so với hoàng kim. Lý Thời Trân đã ghi lại công hiệu độc đáo của loại trà này trong 《 Bản Thảo Cương Mục 》, có thể kiện tỳ dưỡng vị* thanh nhiệt giải độc. Cho nên người dân địa phương đã chất đống cành và lá lên nhau, do đó kéo tới rất nhiều sâu, sau khi những con sâu này ăn lá xong, sẽ lưu lại phân chính là những hạt vừng này đây." (*) Kiện tỳ dưỡng vị: Kiện tỳ điều vị là cách nói của Đông y, là phương pháp trị liệu giúp cải thiện các vấn đề về tiêu hóa như dạ dày, tuyến tụy, lá lách tốt hơn. Bản Thảo Cương Mục là một về được thầy thuốc biên soạn vào đầu thời. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử. Đinh Kha vừa nói vừa rót thêm trà cho Viên Trần, phó sĩ quan miệng mở lớn bưng chén trà trong tay, sau một lúc lâu mới hỏi: "Vậy trà nên không phải là......" Trong miệng Viên Trần vẫn còn ngậm nước trà chưa nuốt xuống hầu, nghe phó sĩ quan nói cũng nín thở ngưng thần, Đinh Kha nhướng mày nhìn bọn họ, chậm rãi nói: "Cho nên loại này trà còn gọi là trà sâu!" "Phân sâu?" Phó sĩ quan buông chén che miệng chạy thẳng vào toilet nôn mửa không ngừng, Viên Trần trừng mắt nhìn lúm đồng tiền tươi như hoa của Đinh Kha, hầu kết di chuyển lên xuống, hồi lâu sau mới nuốt được ngụm trà trong miệng xuống, sau đó đen mặt mày đứng dậy rời đi. Viên Trần vừa mới đứng dậy lên lầu, Đinh Kha rốt cuộc không nhịn được nữa, ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười của Đinh Kha vang vọng khắp đại sảnh, "Phó sĩ quan, đừng nhổ ra, trà này giá trị liên thành, so với hoàng kim còn quý hơn đấy!" "Anh để tôi tới quân bộ được không?" Đinh Kha lôi kéo áo của Viên Trần, ngày thường dùng chiêu này là được ngay nhưng hôm nay lại không có hiệu quả, "Anh không thể cả ngày nuôi nhốt tôi ở trong nhà chứ!" Viên Trần vẫn vùi đầu xem văn kiện, "Nuôi nhốt? Nếu em mà thành được heo thì đã tốt rồi!" Cư nhiên đánh đồng cô với heo, Đinh Kha tức giận đến dứt khoát ngồi lên bàn trước mặt hắn, Viên Trần cũng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, "Hiện giờ Tô Sâm Trạch đang ngo ngoe rục rịch, tôi bận đến sứt đầu mẻ trán, em không ở nhà làm tốt phu nhân đi, định chạy tới làm thư ký riêng của tôi à?" Đinh Kha cũng không để ý khoanh tay, "Tốt xấu gì tôi cũng là du học sinh, một bụng đầy tài hoa bị giữ ở trong nhà làm phu nhân, đây không phải là lãng phí nhân tài sao?" Viên Trần đẩy đẩy cô, cô lại vẫn cứ ngồi đề lên văn kiện không xê dịch, "Những phu nhân khác không đều thích ở trong nhà sao, vì sao em không thể!" Đinh Kha nhảy dựng lên tay chống nạnh đứng trước mặt Viên Trần, "Tôi không thể, bởi vì tôi không phải là một người phụ nữ bình thường!" Viên Trần ghé mắt nhìn dung nhan diễm lệ của cô, ""Nhìn em pha trà là biết em không bình thường rồi!" Đinh Kha tức giận túm hắn, "Nếu anh không cho tôi tới quân bộ làm việc, lần sau sẽ không chỉ là trà sâu đơn giản như vậy đâu!" "Thiếu soái, nên mở cuộc họp ạ!" Thư ký riêng gõ cửa nhắc nhở, Viên Trần nhẹ nhàng xoa đầu Đinh Kha giống như dỗ trẻ nhỏ, "Tôi phải đi họp rồi, tự em tới trong viện đi dạo đi, đợi họp xong chúng ta sẽ về nhà ăn cơm." Hắn không đợi Đinh Kha trả lời liền đứng dậy rời đi, Đinh Kha tức đến dậm chân, nhưng lại không thể làm gì. Chính văn dịch mã điện báo Tác giả có lời muốn nói: Ô oa...... Ủng hộ nha! Yêu mọi người chết đi được ấy! "Các ngươi đừng có đi theo tôi! Tôi chỉ ở trong sân đi dạo thôi!" Đinh Kha nhìn đám binh lính phía sau, một người to như vậy đi tới đi lui ở trong viện, quân bộ đều là đàn ông, phần lớn đều biết cô là thiếu soái phu nhân, gặp mặt đều sẽ khách khí hành lễ. Đinh Kha lại cầm lấy một đoạn cỏ xanh, cỏ xanh bị cô vo thành một đoàn, nhàu nát khiến tay cô bị màu xanh ở cỏ phai ra. Thanh âm tích táp loáng thoáng truyền đến, Đinh Kha men theo tiếng động đó đi tới, là một phòng quân bộ trong một góc hẻo lánh, cách một lớp kính mờ không nhìn rõ được động tĩnh trong phòng, nhưng cũng đủ biết trong phòng đang có người dịch điện báo, trong chiến tranh nếu có thể lấy được thông tin của quân định thì kết quả đạt được sẽ gấp đôi sự nỗ lực. Từ khi rời khỏi Alabama Đinh Kha đã lâu rồi chưa chạm qua máy điện báo, nghe thấy tiếng tí tách quen thuộc cô chỉ cảm thấy mỗi một tế bào trong cơ thể đều mãnh liệt mênh mông, cô cố kiễng mũi chân để nhìn vào trong, nhưng đều vô ích. ______________________ Cẩm Hi có chuyện ngoài lề muốn hỏi: Các bạn độc giả của mình ới, sắp tới có ai đi đu AAA không ạ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]