Chương trước
Chương sau
“… Mặc kệ thế nào, kết hôn là chuyện đại sự, dù sao thì vẫn phải có sự đồng ý của các thành viên trong nhà mới được …”
Vì không cẩn thận nghe được câu nói này, Hoắc Nguyên Khanh mấy tháng nay rời khỏi nhà hiện tại bất đắc dĩ vì hạnh phúc của bản thân đành ngập ngùi quyết tâm bước vào phòng ăn.
※ ※ ※
“Ba, mẹ.” Hướng về phía phụ mẫu vấn an, Hoắc Nguyên Khanh đồng dạng nhận được ánh mắt kinh ngạc của một đám người đang chăm chú nhìn mình, ngồi vào bàn ăn đã được chuẩn bị vô số những món ăn mỹ vị, hắn lẳng lặng đợi chờ xem ai có thể không kìm chế nổi mà mở miệng trước tiên.
“Khanh a~!” Đúng như dự đoán, Hoắc Nguyên Khanh vị trí ngồi còn chưa nóng, mẫu thân vẫn là dùng ngữ khí khiến người ta dễ hiểu lầm này mở miệng tra hỏi.
“Có chuyện gì, mẫu thân.” Hoắc Nguyên Khanh lấy ngữ khí bất biến ứng vạn biến trả lời, chỉ là lần ánh mắt lại tràn ngập ý cười.
Liên Thu Nguyệt hắng giọng, bộ dáng phi thường nghiêm túc tựa như ta đây đã bắt được đuôi của ngươi rồi, nói: “Nghe nói con ở bên ngoài không hề tinh khiết cùng đồng tính giao du”.
Nghe vậy, tuy rằng vẫn cố nhịn được không đem một miệng đầy cơm phun ra ngoài nhưng vẫn không thể tránh khỏi một trận ho khan kịch liệt, mọi người không hẹn trước nhưng lại muốn cùng nhau nói lên một câu: { Quả nhiên đã đánh giá thấp mẫu thân chính mình, đại nhân không nói thì thôi một khi đã nói thì chỉ khiến cho người ta kinh ngạc muốn không thừa nhận năng lực cũng không được. }
Xoa xoa thái dương, Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy được đối đầu với mẫu thân, chỉ có thể là tốc chiến tốc thắng mới chính xác, cho nên cũng là nhàn nhạt trả lời một câu: “Con là muốn cùng cậu ấy kết hôn, nên cũng không tính là không tinh khiết cùng đồng tính giao du.”
Câu này so với câu nói vừa nãy của Liên Thu Nguyệt càng làm cho mọi người trố mắt ngoác mồm, mấy người đầu mày cuối mắt, cuối cùng tính theo địa vị thường thì Hoắc Nguyên Hi vẫn là bị đẩy ra làm quân cờ thí, hắn kinh hoàng lên tiếng: “Lão… Lão đại, anh không sao chứ!?”
Vừa liếc mắt lại nhìn thấy vẻ mặt uy nghi băng lãnh của Hoắc Nguyên Khanh, haiz quả nhiên vừa rồi chỉ là ảo giác, thế nhưng một câu tiếp theo đã hoàn toàn đẩy ngã Hoắc Nguyên Hi.
“Đối phương hy vọng có thể được mọi người trong nhà đồng ý mới nguyện ý theo con kết hôn, cho nên, nếu như mọi người có thể thuyết phục cậu ấy, như vậy con sẽ đáp ứng tiếp quản vị trí tổng tài Hoắc thị.”
※ ※ ※
Đương an tĩnh nằm nghĩ trưa lại bị tiếng chuông cửa thanh thúy đánh vỡ, Hãn Du Sinh có chút ít kinh ngạc sau đó chỉ đành cười khổ đi ra mở cửa, nghênh đón hai vị đại nhân đến từ Hoắc gia tiến vào nhưng lại sớm có dự cảm chẳng lành, đó là Hoắc mẫu Liên Thu Nguyệt và nữ nhi duy nhất của Hoắc gia Hoắc Như Nguyệt.
Mặc dù trong lời nói không có vẻ gì là nặng nhẹ hay vũ nhục tuy nhiên thái độ của đối phương là một bộ dáng nhất định sẽ không khuất phục.
Biết rõ, tại thời điểm khi cậu còn đang căng thẳng chào hỏi khách khứa, Hoắc mẫu cũng không biết cấm kỵ mà lặng lẽ theo giỏi cậu, sau đó hai mắt sáng lên nói với cậu một câu: “Cậu nói đi, điều kiện ra sao cậu mới bằng lòng đáp ứng.”
Tuy rằng Hoắc mẫu thái độ hòa hoãn, nhưng khi nghe vào tai Hãn Du Sinh vẫn là cực kỳ lúng túng, cắn răng, cậu nỗ lực kìm nén tâm tình, đúng chuẩn mực nói: “Tình yêu của tôi không có điều kiện, cũng không bán.”
Hoắc mẫu vừa nghe, lập tức như pháo liên châu nói: “Ai ô, thế nào cậu như vậy nghĩ không ra, cậu không suy nghĩ một chút hai nam nhân như vậy không tên không phần cùng nhau có thể có cái kết quả gì tốt đẹp đây, cậu hãy nghe tôi nói, chỉ cần cậu nghe theo lời của chúng tôi, từ đây liền trời cao biển rộng.”
Nhìn Hãn Du Sinh vẫn là yên tĩnh không tiếng động không kháng cự, Hoắc mẫu lại càng đứng ngồi không yên, miệng vẫn không ngừng khuyên can: “Hơn nữa cái gì mà có bán hay không, lại nói ở nước ngoài tiêu xài nhiều như vậy, chúng tôi ra ít tiền, cũng là muốn biểu đạt thành ý thôi, cậu tuyệt đối đừng khách khí a!”
Cậu biết là Hoắc gia tài cao thế lớn, chỉ là không nghĩ tới liền muốn đem cậu xuất khẩu ra nước ngoài a, chẳng lẽ xã hội dân chủ này vậy mà muốn đem một người đương sống sờ sờ nói không muốn gặp thì sẽ không gặp sao? Nghĩ tới đây, Hãn Du Sinh không khỏi phẫn uất, nguyên bản đối với hai mẹ con Hoắc gia đang có một chút hảo cảm nay đã bị bào mòn đến hết luôn rồi, tuy nhiên dù sao cũng là trưởng bối nên cậu mới miễn cưỡng mà nhịn xuống.
Đại khái cũng nhìn ra sắc mặt Hãn Du Sinh không tốt, Hoắc mẫu thân liền thay đổi chiêu thức, bày ra bộ dáng đau khổ vô cùng.
“Hơn nữa ta cùng cha của Nguyên Khanh tuổi đều lớn như vậy rồi, sống thêm cũng không được mấy năm nữa, nên nghĩ trước khi lâm chung có thể muốn làm những điều mà nữa đời trước chưa kịp làm, cậu xem nể mặt hai chúng ta đều đã già như vậy mà đáp ứng chúng ta đi!”
Đã sớm biết là sẽ có chiêu này, chỉ là vào thời điểm đối mặt thì tim vẫn không nhịn được mà co rút lại, khiến người ta đau lòng … Muốn khóc a.
Cậu không muốn như vậy làm khó dễ người khác, nhưng cậu cũng không muốn từ bỏ ái tình của mình, hít sâu một hơi, Hãn Du Sinh đối Hoắc mẫu quỳ xuống nghẹn ngào nói: “Hai người còn có con trai, con gái, tôi yêu hắn cũng chỉ có một mình hắn, xin đừng buộc tôi rời hắn đi.”
Không khí đương yên tĩnh đột nhiên bị một động tác cùng ngôn ngữ khiến Hãn Du Sinh sợ hết hồn, Hoắc Mẫu không ngừng dây dưa đem cậu nâng dậy, vừa la vừa hét: “Đứa nhỏ này nói cái gì đây? Ngốc như vậy mà thế nào lại có thể thu phục được lão đại nhà ta nhỉ, hảo đoan đoan nói cái gì chia tay”
Thái độ nghiêm cẩn nói một câu: “Không cho chia tay.” Hãn Du Sinh bị làm một đoàn hỗn loạn, hoàn toàn bối rối.
May mà trong một đoàn hỗn loạn này vẫn còn có một người thứ ba sáng suốt, Hoắc Như Nguyệt một bộ dáng lạnh lùng lẳng lặng đối Hãn Du Sinh nói: “Tôi nghĩ gia mẫu có khả năng đã tạo nên một điểm hiểu lầm, ngày hôm nay chúng tôi đến đây không phải yêu cầu cậu chia tay với đại ca, mà là muốn xin cậu đáp ứng cùng đại ca tôi kết hôn.”
Nghe vậy, Hoắc mẫu kinh ngạc mở to mắt nói: “Ồ, ta chưa nói rõ ràng sao? Ta ý tứ rõ ràng chính là chỉ cần cậu chịu cùng Nguyên Khanh kết hôn, ta cùng cha nó  điều kiện gì cũng sẽ đều đáp ứng, còn có…”
Biết Hoắc mẫu ngữ khí cùng cá tính không biết nể người, Hoắc Như Nguyệt liền nhanh chóng cắt ngang: “Mẹ, người cũng đừng làm loạn thêm nữa!”
Sau đó đưa mắt dời về phía Hãn Du Sinh, tĩnh táo đối cậu nói: “Tiếp tục, chúng ta bàn vào chính sự đi!”
※ ※ ※
Mờ mịt ngồi ở bên trong phòng làm việc, Hãn Du Sinh vẫn không có cách nào kìm nén cảm xúc rung động vừa mới phát sinh khi nãy.
Vừa rồi mới mười mấy phút trước đây mẫu thân cùng muội muội của Hoắc Nguyên Khanh đến cũng mang cho cậu một chút xung kích.
Nếu như hôm nay bọn họ không đến cậu vĩnh viễn cũng sẽ không biết được Hoắc Nguyên Khanh ở sau lưng mình lại hy sinh nhiều như vậy.
Còn bản thân cậu, đến tột cùng đã vì Hoắc Nguyên Khanh mà làm được cái gì đây, giống như khi nãy Hoắc Như Nguyệt hỏi cậu, “Bản thân cậu đang do dự cái gì đây?”.
Nhắm mắt, để cho suy nghĩ của mình lắng đọng trong giây lát, bất chợt nghe được thanh âm du dương trầm ấm của một ca khúc được hát bởi một nữ ca sĩ mà từ nãy đến giờ vẫn bị lãng quên.
[ Cho là lớn tuổi một chút thì da mặt có thể dày một thêm chút
 Gặp phải người thích mình lại không hề nghĩ tới mà muốn trốn chạy thật xa
Anh lại đối với tôi vừa mỉm cười vừa nhìn lén vài lần
Tôi chỉ có thể làm ra bộ dáng thục nữ kêu ngạo giả vờ như không nhìn thấy
Anh cười rộ lên thật đáng yêu, kiểu tóc cũng là kiểu dáng mà tôi thích
Có thể hay không có thể hay không lại nhìn tôi một lần nữa
Tôi là một đứa ngốc chỉ có thể ầm ỷ nhưng lại rất nhát gan
Đứng tại chỗ không dám đi tới cũng không nỡ từ bỏ
Anh là mặt trời là vương tử là người đàn ông của đời tôi
Bỏ qua anh có hay không sẽ bỏ qua hạnh phúc cả đời… ]
Tựa như được thức tỉnh, Hãn Du Sinh nở nụ cười, đúng vậy, bản thân mình thật sự là quá nhát gan, người yêu đã tạo cho mình nhiều dũng khí đến vậy, thì bản thân mình còn đang chần chờ gì nữa đây?.
Vừa nghĩ thông suốt, tâm tình cũng trở nên sáng sủa, tự dưng thấy bản thân có chút không thể chờ được nữa, có mấy lời muốn nói với người mình yêu, chính vì thế cậu liền bỏ qua điện thoại, chạy như bay ra khỏi cửa muốn đi tìm người yêu.
※ ※ ※
“Cậu nói cái gì!!”
Không nhịn được mặc dù bản thân đang đứng trước bàn báo cáo với rất nhiều người, Hoắc Nguyên Khanh vẫn không biết kinh sợ mà vui mừng hô to.
Tiếp theo đó liền nhanh chóng đứng lên rời khỏi ghế dựa cả người cũng không thèm để ý đến hàng trăm ánh mắt kinh ngạc đang đổ dồn về phía mình.
{ Tôi nói nếu như anh có thể tài giỏi trong lúc chúng ta nói chuyện qua điện thoại mà tìm đến trước mặt tôi, vậy chúng ta liền kết hôn đi! }
“…”
Chân không ngừng hướng bên ngoài phòng làm việc đi tới, trong lòng lại không ngừng nguyền rủa là ai đáng chết đem phòng làm việc của hắn xây to như thế.
{ Đại ca thế nào lại không nói lời nào, là không muốn theo tôi cả đời quấn lấy nhau sao? Nếu là như vậy, vậy tôi cúp điện thoại đây… }
“Không cho phép cúp máy, cậu nếu như dám cúp điện thoại, tôi liền đem cậu trói ở trên giường, tận tình yêu thương, yêu đến cậu một tuần lễ… À không… Là một tháng cũng không xuống giường được.”
{ Nhưng là đại ca nha, vạn nhất trước khi anh tìm tới tôi điện thoại lại hết pin không gọi được nữa thì phải làm thế nào đây? }
“Ai cho phép cái điện thoại chết tiệt kia hết pin… ” rõ ràng nghe được thanh âm tắt máy, Hoắc Nguyên Khanh cấp bách hoàn toàn không để ý đến tính chất của câu nói, mở cửa, chợt nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng tươi cười lọt vào mắt.
{ Anh tìm được tôi }
Vào giờ phút này, nhất định phải đối mặt nói  “Tôi yêu cậu, ”
Sau đó…”Chúng ta kết hôn đi!”
HOÀN
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.