Mệt mỏi ngồi thư thích trên ghế salon bên trong Hãn gia, đêm đã khuya hai tiểu oa nhi đã sớm bị Hãn Du Sinh hống lên giường ngủ.
Hắn luôn cố gắng tận lực nắm bắt mỗi một giây, một phút được ở cùng Hãn Du Sinh, cũng vì thế mà đã có không ít lần bản thân phải tự kéo dài thời gian tan sở, để hoàn thành công việc.
“Uống chén trà nâng cao tinh thần đi!”
“Cảm ơn.”
Thanh âm ôn nhuận, dễ nghe, Hoắc Nguyên Khanh đưa tay tiếp nhận tách trà do cậu pha vừa uống vừa chăm chú nhìn vào thân ảnh Hãn Du Sinh dưới ánh đèn tỏa ra một sắc thái mỹ lệ đến mê người, hương thơm ngọt ngào tràn đầy tư vị hạnh phúc khiến hắn không khỏi cảm thấy thoải mái, từ cổ họng phát ra thanh âm lẩm bẩm hài lòng.
Nghe thanh âm của hắn, Hãn Du Sinh dời lực chú ý đem sách trên tay đặt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tiểu nhu khi mệt uống trà cũng rất giống anh a~.”
Nhìn dáng dấp nói cười an nhàn của cậu, như là cảm nhận được có vô hạn hồi ức ấm áp ở bên trong, bất giác trong mắt Hoắc Nguyên Khanh tràn ngập đau khổ, lời muốn nói ra cũng bất giác bị ngăn lại, trong lòng không khỏi nổi lên một trận chua xót.
Kể từ lần trước Hãn Du Sinh hôn mê nói ra cái tên này, hắn vẫn luôn cố gắng tìm cách lảng tránh không muốn nhắc đến cái tên đó lần nào nữa.
Bởi vì không muốn người bên ngoài nhìn thấy mình thẹn mặt, đỏ má hắn chỉ biết ngượng ngùng cười khổ, chỉ cần vừa nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-ky-dai-lieu-nhat-diem/1214127/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.