Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Liên Thu Lương rời đi cũng sắp được một giờ.
Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng người kia kể cả một dấu hiệu chuyển động cũng không có.
Nghĩ đến đây, Hoắc Nguyên Khanh ánh mắt không khỏi ngây dại.
Không kiềm hãm được vọng tưởng nếu Hãn Du Sinh không tỉnh lại, cả đời mình sẽ không bao giờ có được cậu. Đầu óc không tỉnh táo thường khiến cho người ta suy nghĩ những chuyện vô căn cứ?
Đột nhiên phát hiện chính mình tại thời điểm Hãn Du Sinh còn mê man chưa tỉnh tâm tư bản thân lại phác hoạ ra những điều không đứng đắn, Hoắc Nguyên Khanh không khỏi cười khổ, thầm mắng chính mình xấu xa.
Tuy là như vậy, nhưng đầu óc lại không thể chuyển đến những ý nghĩ đẹp đẽ nào; hai mắt dần đánh mất ý thức, cuồng quyến nhìn chằm chằm Hãn Du Sinh, trên mặt cứng nhắc lập tức đỏ bừng, thân thể không tự chủ được mà tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Một lần, hai lần, nguyên bản nhẹ nhàng hôn, chẳng biết từ lúc nào đã không thể thỏa mãn, Hoắc Nguyên Khanh bất an mà khát khao, cùng dục vọng.
Nhẹ nhàng cạy ra đôi môi ướt át nhỏ nhắn xinh đẹp, đầu lưỡi linh hoạt nhanh nhẹn tiến vào trong miệng Hãn Du Sinh. ( thừa nước đục thả câu,… nhưng ta thích.kk)
Tựa hồ biết chủ nhân không thể chờ đợi được nữa, đầu lưỡi bá đạo dễ dàng quấn lấy ngoan ngoãn không có chống cự, hút, liếm, trêu đùa đến thỏa mản.
Cơ hồ giống như muốn đem cậu nuốt vào trong cơ thể, Hoắc Nguyên Khanh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-ky-dai-lieu-nhat-diem/1214121/chuong-3-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.