Edit: Mr.Downer
Thời đại học, Bạch Phương từng nói rằng Thẩm Lạc là người vừa thâm hiểm vừa muộn tao.
Ví dụ như làm chuyện gì đó, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ, nhưng lại muốn giả vờ làm ra vẻ không vui, khiến cho người ngoài cảm thấy thiếu nợ hắn.
Hơn nữa Thẩm Lạc không cảm thấy làm như vậy sai chỗ nào.
Hắn là người không chịu thiệt, cho đi một lần, thì lần sau cũng phải lấy lại nhiều một chút.
Thực ra Thẩm Lạc biết Hạ Nhất Dương còn sớm hơn Bạch Phương, hắn đã chú ý tới đối phương vào lúc báo danh tân sinh.
Giữa một đám nam sinh phần lớn trông có vẻ bình thường mà nói, Hạ Nhất Dương quả thực là hạc trong bầy gà.
Mặt mày thanh tú, sạch sẽ, như nước chanh có ga mát lạnh thoải mái ngày hè, tràn đầy khí chất thiếu niên thanh xuân.
Thẩm Lạc giơ máy ảnh SLR, ống kính không nhịn được đuổi theo Hạ Nhất Dương.
Nam sinh quay đầu nhìn sang, tựa như không nghĩ tới sẽ có người chụp ảnh mình, sửng sốt vài giây, rồi đột nhiên lộ ra một nụ cười với ống kính.
Thẩm Lạc ngồi khoanh chân trên thảm lông trong phòng khách trắng tinh, hắn mở cái tủ đã bị khoá, lục lọi một trận, tìm ra tấm ảnh chụp lúc báo danh tân sinh kia.
Nhìn kỹ một lúc, hắn có chút muốn hút thuốc, sờ soạng nửa ngày mới nhớ rằng mình đã bỏ thuốc lá.
Thời điểm đi lấy tẩu điện tử, Thẩm Lạc sẵn tiện gọi điện, đầu bên kia rất nhanh bắt máy.
“Là tôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-hoa/1934000/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.