Edit: Hiên Vũ
Kia là Địa Ngục, người bị giam trong ***g tối đen như mực, mỗi ngày ăn cơm thừa lạnh lẽo, mỗi ngày trước khi uống thuốc đều kêu la giãy giụa điên cuồng, Hàn Tố Tố hối hận cũng đã muộn
Đúng vậy, tất cả đều đã muộn, từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông kia, lý trí đã đã vứt bỏ cô, chỉ còn lại cuộc sống không để lộ ra ngoài ánh sáng.
“Cái chỗ kia, tính cả tôi thì có ba người làm việc, tôi, Tôn Lễ, còn có một người tôi bao giờ gặp, người kia không ở cùng chúng tôi, mỗi ngày chỉ đưa thuốc và cơm tới, đều là Tôn Lễ đi gặp hắn ta.”
Lại một người nữa xuất hiện, mặc dù Nhạc Minh Huy đã sớm nghĩ tới có thể khống chế nhiều người như vậy, tất nhiên không đơn giản, nhưng vẫn cảm thấy nhức đầu với vụ án càng lúc càng phức tạp.
“Các cô đến đó khi nào? Chỗ kia nhốt bao nhiêu người? ” Đàm Cẩm đột nhiên hỏi, cảm thấy có cái gì đó không đúng.
“Chúng tôi đến đó một tháng trước, ” Hàn Tố Tố trả lời vấn đề thứ nhất, sau đó lại lắc đầu: “Tôi không thể xác định, lúc tôi mới tới đó, có ba nữ, ba nam, sau đó bọn họ phát hiện tôi không thể khống chế, liền nhốt tôi vào một gian phòng trên lầu, mỗi ngày Tôn Lễ đều đưa cơm cho tôi, tôi nghe Tôn Lễ nói, những người đó một khi có thể khống chế, đều sẽ bị mang đi, về phần đi đâu, anh ta không nói được.”
Một tháng trước, đúng là lúc vụ án cướp ngân hàng xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-hoa-cam-sat/41613/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.