Edit: Hiên Vũ
Khi Nhạc Minh Huy tỉnh lại, ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ, anh mất rất nhiều sức lực mở mắt ra, liền thấy một bóng người ngồi trên ghế, dựa bên giường, trước lắc sau gật ngủ không yên.
Anh muốn đứng lên, lại cảm thấy ngang hông một trận đau đớn, đành phải nằm lại trên giường, trí nhớ dần dần trở lại trong đầu. Không giữ lời với cậu rồi, anh nghĩ, anh đã đồng ý với cậu không có việc gì.
Nhạc Minh Huy cười khổ, mình làm việc nhiều năm như vậy, vết thương lớn nhỏ không ngừng, từ trước tới nay đều thấy không sao cả, nhưng lần này có chút khó chịu, để cho cậu đau lòng, Nhạc Minh Huy biết, cậu sợ có người lại qua đời trong lòng ngực của cậu.
Nằm trong chốc lát, Nhạc Minh Huy cảm giác mình khá hơn nhiều, hắng giọng, lúc này mới lên tiếng gọi cậu: “Đàm Cẩm? Đàm Cẩm tỉnh tỉnh. ” Anh nghe thấy giọng mình rất khàn, từ trong cổ họng chỉ phát ra tiếng a a.
Đàm Cẩm giật mình, chợt từ chỗ ngồi đứng dậy, thấy anh tỉnh lại, trong đôi mắt bắn ra vẻ vui sướng, một bước đi tới bên cạnh anh, khom lưng hỏi anh: “Anh thế nào rồi?”
Đầu cậu nhẹ nhàng hạ lên trán anh, trong mắt đều là quan tâm, Nhạc Minh Huy cảm giác tình cảm mãnh liệt trong lòng mình dường như muốn trào ra, không chỗ phát tiết. Nhưng anh chỉ cười cười, nói: “Tôi ngủ bao lâu rồi? Tại sao cậu không thay quần áo.”
Đàm Cẩm vẫn mặc đồng phục nhuốm máu, nhưng thoạt nhìn không hề quá mệt mỏi, cậu ấn công tắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-hoa-cam-sat/41606/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.