Edit: Hiên Vũ
Đàm Cẩm
Ba người trong phòng họp lập tức nhìn về phía Đàm Cẩm, cậu vẫn cười như cũ, nhìn có vẻ rất dịu dàng, nhưng Nhạc Minh Huy lại chú ý tới, lần này, cậu cười, không có đặt ở đáy mắt.
Giai Giai rốt cục mở miệng, giọng nói cô bé rất êm ái, mang theo giọng trẻ con mềm mềm, cô bé nói: “Cháu không tin. ” đúng vậy, Nhạc Minh Huy nghĩ, tôi cũng không tin.
Một người khoa chữa bệnh tao nhã, tốt đẹp như Đàm Cẩm, chắc hẳn sẽ có thời thơ ấu rất đáng yêu, thời kỳ thiếu niên có thành tích hơn người, lúc thanh niên cũng rất nổi bật, cậu sẽ có một người mẹ xinh đẹp, dịu dàng, một người cha hiền từ thông thái, cậu nhất định là lớn lên trong hạnh phúc.
Đối mặt với nghi ngờ của Giai Giai, Đàm Cẩm cúi đầu, sau đó giơ tay trái lên, cậu nhẹ nhàng cởi cúc tay áo đồng phục ra, từng chút từng chút vén tay áo lên, Giai Giai hơi co rúm lại, nhưng vẫn chăm chú nhìn động tác của Đàm Cẩm.
Vết sẹo méo mó kia, từng vết từng vết, □ trong không khí, loáng thoáng có thể thấy được dấu vết kéo dài do trưởng thành, cũng có thể nghĩ đến ban đầu bị thương nặng đến cỡ nào.
Chẳng trách, Nhạc Minh Huy nghĩ, chẳng trách mình chưa từng thấy cậu ấy mặc áo ngắn tay, trong tổ cảnh sát và tổ tâm lý có thể không cần mặc đồng phục mọi thời tiết, nhưng Đàm Cẩm, một năm bốn mùa mặc áo sơ mi dài tay, mùa đông mặc lên áo khoác bên ngoài, thoạt nhìn cao lớn, tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-hoa-cam-sat/41604/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.