Thẩm Chiếu Nguyệt quay người lại, đối mặt với anh: “Sao đột nhiên lại nói lời này?”
Văn Yến Tây trầm mặc một lát, mới chậm rãi nói: “Tôi cứ nghĩ đời này mình vô duyên với con cái. Thậm chí đã nghĩ kỹ, nếu sau này em muốn có con, sẽ bảo Văn Kình sinh nhiều đứa, rồi cho chúng ta một đứa để nuôi.”
Thẩm Chiếu Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt: “Anh chưa từng nói với tôi chuyện này…”
“Vấn đề nằm ở tôi, vốn tôi không định kết hôn, nhưng em chọn tôi, làm tôi thay đổi quyết định. Tôi không muốn làm em chịu thiệt, cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho em.” Giọng Văn Yến Tây có chút khàn khàn: “Năm đó sau khi bị thương, bác sĩ nói vị trí vết thương đặc biệt, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc sinh sản. Những năm qua, tôi luôn giấu mọi người, trừ Đại bá ra không ai biết.”
Thẩm Chiếu Nguyệt đau lòng vuốt ve khuôn mặt anh: “Bây giờ tốt rồi, không cần phải ôm con của Văn Kình về nuôi nữa.”
“Đúng vậy, tốt rồi.” Văn Yến Tây ôm cô chặt hơn: “Dù không biết vì sao lại tốt, nhưng chắc chắn là nhờ công của em. Cho nên cảm ơn em, Nguyệt Nguyệt, đã cho tôi một gia đình trọn vẹn.”
Lời này làm hốc mắt Thẩm Chiếu Nguyệt nóng lên. Cô lúc này mới hiểu ra, hành động khác thường của Văn Yến Tây mấy ngày nay, không chỉ vì niềm vui sắp làm cha, mà còn vì sự hối tiếc từng chôn sâu trong lòng đã được bù đắp.
________________________________________
Ngày hôm sau, chạng vạng tối, Văn Yến Tây tan tầm sớm trở về, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070826/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.