Ba ngày nghỉ kết hôn, kết thúc rất nhanh.
Đối với Thẩm Chiếu Nguyệt mà nói, ba ngày nghỉ kết hôn, còn mệt hơn làm việc 72 giờ ở bệnh xá.
Nhưng ba ngày nghỉ này đối với Văn Yến Tây mà nói lại quá ngắn ngủi, thời gian căn bản không đủ dùng.
Dù sao Văn Yến Tây cũng không quên sứ mệnh của mình, chỉ có thể giấu ý nghĩ muốn được thân mật với Thẩm Chiếu Nguyệt trong lòng.
Nắng sớm mờ mờ, Thẩm Chiếu Nguyệt đứng trước gương chỉnh lại cổ áo sơ mi, người trong gương da mặt hồng hào, ngay cả ánh mắt cũng sáng hơn trước vài phần.
“Nguyệt Nguyệt, có thể đi chưa?” Văn Yến Tây không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, một thân quân phục thẳng thớm, khóe miệng ngậm ý cười.
Mặt Thẩm Chiếu Nguyệt nóng lên, xoay người đeo chiếc túi xách nhỏ của mình: “Đi được rồi!”
Văn Yến Tây cười nhẹ một tiếng, sải bước tới, tự nhiên nhận lấy chiếc bình nước và túi xách nhỏ trong tay cô: “Đi thôi vợ của Đoàn trưởng Nghe. Trễ một chút nữa, cả đơn vị sẽ biết Đoàn trưởng Nghe của chúng ta mới cưới vợ ngày thứ ba đã không nỡ ra khỏi cửa.”
Thẩm Chiếu Nguyệt theo sau Văn Yến Tây ra cửa, đi trên con đường nhỏ quen thuộc, nhìn hai bên đường là hàng cây bạch dương, trong lòng có chút hoảng hốt. Mới chỉ ba ngày trôi qua, thân phận, cuộc sống, thậm chí tương lai của cô đều đã thay đổi long trời lở đất.
Đi chưa được bao xa, tiếng chào của lính gác kéo Thẩm Chiếu Nguyệt trở về từ dòng suy nghĩ. Cô theo bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070818/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.