Lúc này Liễu Tư Ngữ đã cảm thấy toàn thân mềm nhũn, một cảm giác hư không xa lạ dâng lên từ bên trong cơ thể. Cô ta nhìn môi Văn Kình đóng mở, bỗng nhiên có một loại xúc động muốn nhào lên.
“Tôi... Tôi chỉ là...” Liễu Tư Ngữ nói năng lộn xộn, ánh mắt mê ly, gò má nổi lên vẻ ửng đỏ bất thường. Tay cô ta không tự chủ được vươn về phía Văn Kình, giọng nói trở nên mềm mại mê người, “Văn Kình, anh có thấy... Rất nóng không?”
Văn Kình cảnh giác lùi lại, cau mày nhìn Liễu Tư Ngữ có hành vi bất thường: “Cô có phải không khỏe không? Có cần đến trạm y tế khám không?”
“Không, không cần...” Liễu Tư Ngữ thở dốc, ý thức dần mơ hồ. Cô ta chỉ cảm thấy trên người Văn Kình tỏa ra một lực hút khó cưỡng lại, ngọn lửa trong cơ thể càng lúc càng cháy mạnh, gần như muốn thiêu rụi lý trí của cô ta.
Liễu Tư Ngữ cuối cùng không kìm được, nhào về phía Văn Kình.
Văn Kình bị sự áp sát bất ngờ của cô ta làm kinh hãi, đặc biệt là ngước mắt thấy Thẩm Chiếu Nguyệt đang nhìn về phía này, càng thêm hoảng sợ. Anh đột ngột rút cánh tay ra, đẩy Liễu Tư Ngữ ra: “Đồng chí Liễu! Xin cô tự trọng!”
Cú đẩy này không nhẹ, Liễu Tư Ngữ lảo đảo ngã về phía sau, vừa lúc đụng vào một tiểu chiến sĩ đi ngang qua. Điều khiến người ta kinh hãi là, cô ta không những không đứng vững và xin lỗi, mà ngược lại xoay người ôm chặt lấy người chiến sĩ trẻ tuổi kia, nhón chân lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070811/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.