Là vua lính, Văn Yến Tây có cảnh giác cực kỳ mạnh. Anh luôn cảnh giác với tất cả những thứ có khả năng trở thành biến số trong môi trường xung quanh.
Đừng nói là một người sống sờ sờ lao vào anh, ngay cả khi gặp gấu mù trong rừng, anh cũng có thể tránh được.
Bất quá xuất phát từ tâm lý 'con em quân đội nhân dân vì nhân dân', thấy có người ngã, xác định không phải kẻ địch phát động công kích, anh vốn định đi kéo đối phương một phen.
Nhưng vừa thấy rõ người ngã là Liễu Tư Ngữ, cánh tay vừa nhấc lên của anh nhanh chóng giơ lên, vẫy vẫy tay về phía bóng lưng Thẩm Chiếu Nguyệt, sau đó coi như không có chuyện gì xảy ra, tay phải tự nhiên rủ bên hông.
Văn Yến Tây không tin Liễu Tư Ngữ vốn dĩ đi đường bình thường, thấy anh xong lại có thể té ngã trên nền đất bằng phẳng.
Liễu Tư Ngữ cũng không ngờ thân thủ Văn Yến Tây lại nhanh nhẹn đến thế, cô đã được hệ thống nhắc nhở, tính toán kỹ khoảng cách, góc độ và biểu cảm nên bày ra khi ngã vào lòng anh, nhưng lại bị anh né tránh bằng một bước di chuyển khéo léo.
Né thì né đi, còn né đặc biệt nhanh, cứ như cô là thứ gì dơ bẩn vậy.
Liễu Tư Ngữ ngã đau điếng, cảm giác như xương sườn mình bị gãy mất hai cái, chỗ n.g.ự.c đau âm ỉ, đau đến mức cô phải hít thở thật cẩn thận.
Liễu Tư Ngữ nằm rạp trên mặt đất trấn tĩnh lại, đợi thêm vài giây cũng không thấy Văn Yến Tây đến đỡ cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070789/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.