“Lát nữa các chiến sĩ sẽ kết thúc huấn luyện, người chen người c·ướp thức ăn, cô căn bản không c·ướp lại được bọn họ, tàu hũ phớ bây giờ cũng có rồi, cô mau đi ăn đi.” Lâm Hiểu Mai cau mày, không hiểu vì sao Liễu Tư Ngữ không đi, bèn hỏi ra.
Nụ cười trên mặt Liễu Tư Ngữ suýt chút nữa không giữ nổi. Cô thầm nghĩ Lâm Hiểu Mai đúng là người thẳng tính, chẳng có chút tinh ý nào. Cô phải đợi lát nữa đi ăn mới có thể tạo cơ hội chạm mặt Văn Yến Tây.
Liễu Tư Ngữ nghĩ đến Tiểu Lưu, người vẫn đang được theo dõi tại phòng chăm sóc đặc biệt ICU, dịu dàng nói: “Đồng chí Tiểu Lưu vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, tôi muốn xem các bác sĩ, y tá trực đêm qua có cần hỗ trợ gì không đã. Chờ đến lúc họ thay ca, tôi sẽ đi.”
Lâm Hiểu Mai không ngờ tư tưởng giác ngộ của Liễu Tư Ngữ lại cao như thế. Cô ấy không đi ăn vì muốn đồng nghiệp trực đêm được nghỉ ngơi. Trong thoáng chốc, nhìn chiếc bánh bao và quả trứng gà trong tay mình, cô thấy hơi xấu hổ.
Làm vậy giống như cô chẳng quan tâm bệnh nhân chút nào…
“Vậy…” Lâm Hiểu Mai bỏ bánh bao và trứng gà lại vào túi, cười gượng gạo: “Vậy tôi cũng đi xem có gì cần giúp đỡ không.”
“Ừm ừm, được.”
Thấy Lâm Hiểu Mai đi xa, không còn quấn lấy mình nữa, Liễu Tư Ngữ thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Tư Ngữ lại nán lại một lúc, lau chùi mặt bàn kính ở phòng t.h.u.ố.c hai lần, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070784/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.