Thẩm Chiếu Nguyệt thấy Văn Yến Tây dừng lại, nhìn chằm chằm chiếc thìa thẫn thờ, còn tưởng rằng tay anh bị thương không tiện, liền bỏ đũa xuống định đút cho anh: "Chú nhỏ, tôi đút cho chú."
Khi Văn Yến Tây phản ứng lại, một muỗng cơm trộn thịt khoai tây đã được đưa đến bên miệng anh.
Văn Yến Tây há miệng ăn miếng cơm Thẩm Chiếu Nguyệt đút, làm bộ vô tình hỏi: "Cô và Văn Kình trông có vẻ quan hệ không tệ?"
Thẩm Chiếu Nguyệt vội vàng gắp thức ăn cho anh, nghe Văn Yến Tây nói, cô thuận miệng đáp một câu: "Cũng không phải là tốt lắm, chỉ là cũng tạm."
Văn Yến Tây mím môi, ăn hết canh trứng và cơm cô đút, rồi không nói gì thêm.
Anh không nói gì, nhưng trong đầu toàn là vẻ mặt sinh động của Thẩm Chiếu Nguyệt khi uy h.iếp Văn Kình.
Văn Yến Tây thừa nhận, anh lại ghen, anh không thích Thẩm Chiếu Nguyệt có vẻ mặt sinh động như thế với bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài anh, dù người đó là Văn Kình cũng không được.
________________________________________
Nửa giờ sau khi ăn cơm xong, Thẩm Chiếu Nguyệt lại bắt mạch cho Văn Yến Tây.
Văn Yến Tây ngoại trừ hình ảnh có chút luộm thuộm và bơ phờ, cơ thể anh không có gì đáng ngại.
Thẩm Chiếu Nguyệt lại bắt đầu chăm chú nhìn anh uống nước. Văn Yến Tây cảm thấy mình đã uống đủ nước rồi, nhưng hễ đối diện với đôi mắt long lanh của Thẩm Chiếu Nguyệt, anh lại không nhịn được mà mềm lòng.
Uống! Chẳng phải là bảo anh uống nước sao? Đừng nói là nước, ngay cả Thẩm Chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070779/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.