Văn Yến Tây không nghĩ tới trực giác Thẩm Chiếu Nguyệt nhạy bén như thế, thế nhưng có thể nhìn ra Văn Kình giẫm ổ rắn không phải ngoài ý muốn.
Lần trước cũng là như vậy, cô lên núi hái thảo dược, đã bị cô phát hiện tung tích đặc vụ của địch.
Thẩm Chiếu Nguyệt liên tiếp lập công, Văn Yến Tây thật lòng vì cô cảm thấy kiêu ngạo, nhưng đồng thời Văn Yến Tây lại sợ cô vì khả năng nhìn thấu nhạy bén của mình mà lâm vào nguy hiểm.
Thẩm Chiếu Nguyệt thấy anh không nói một lời nhìn mình, vô tội chớp chớp mắt to: "Chú út, xảy ra chuyện gì? Sao chú không nói gì?"
Văn Yến Tây buông đũa, thần sắc nghiêm túc nhìn cô, nói: "Tình huống em phản ứng này, đại bá và chúng ta sớm đã nhận ra từ lúc Văn Kình còn chưa thoát ly nguy hiểm, hơn nữa đã phái người đi điều tra."
Thẩm Chiếu Nguyệt nuốt một ngụm cơm, hai má căng tròn, giống một con chuột hamster nhỏ tròn vo, "Điều tra thế nào rồi?"
Văn Yến Tây gạt hạt gạo cô không cẩn thận dính vào khóe miệng xuống, lại gắp cho cô một đũa trứng gà xào ớt xanh, "Phạm vi điều tra rộng, kẻ địch che giấu sâu, muốn bắt được người không dễ dàng như vậy, trước mắt đã khoanh vùng thôn trang gần nhất với địa điểm xảy ra chuyện làm trọng điểm bài tra."
Văn Yến Tây dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Tôi qua hai ngày mang đội ra nhiệm vụ."
Thẩm Chiếu Nguyệt vốn muốn hỏi anh cùng ai cùng nhau ra nhiệm vụ, là Giả Chính và Tôn Tinh Tinh cô lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070762/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.