Liễu Tư Ngữ dụi dụi mắt, yếu ớt đứng bên cạnh Cao Văn, như là sợ đ.á.n.h thức Văn Kình vậy nhẹ giọng nói: "Không sao, tôi cũng vừa mới ngủ một lát. Em Thẩm Chiếu Nguyệt ngày thường đặc biệt bận, ngoài phải dạy nhân viên y tế bệnh xá chúng ta châm cứu, còn phải phối chế các loại t.h.u.ố.c thảo d.ư.ợ.c Trung y, khẳng định không có thời gian chăm sóc Văn Kình."
Liễu Tư Ngữ chỉ thiếu không nói thẳng trừ bản thân cô ta ra, người khác ai chăm sóc Văn Kình cô ta đều không yên tâm.
Nói xong, Liễu Tư Ngữ liền đứng sang một bên, ánh mắt lên án nhìn Thẩm Chiếu Nguyệt, không biết còn tưởng rằng Thẩm Chiếu Nguyệt giành công chăm sóc Văn Kình của cô ta.
Đúng như Liễu Tư Ngữ nói, Thẩm Chiếu Nguyệt rất bận, cô không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để phối hợp diễn xuất của Liễu Tư Ngữ.
Thẩm Chiếu Nguyệt đi đến trước giường bệnh, trực tiếp lột mí mắt Văn Kình nhìn một cái, sau đó lại nắm cổ tay anh, bắt mạch cho anh.
Hư, vẫn là hư.
Văn Kình sau khi tỉnh lại, cảm thấy trên người mình lạnh lạnh, liền bảo Liễu Tư Ngữ tìm quần áo bệnh nhân cho anh mặc vào.
Có Liễu Tư Ngữ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Thẩm Chiếu Nguyệt lúc này không trực tiếp tự tay cởi quần áo Văn Kình, nói với Liễu Tư Ngữ: "Cởi quần áo anh ấy ra."
Liễu Tư Ngữ bị ra lệnh đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng lại giả vờ thẹn thùng, rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Sao lại muốn cởi quần áo nữa? Em Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070757/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.