Giường bệnh ở thời đại này còn chưa tiên tiến như đời sau, chỉ cần ngồi ở cuối giường, lay động cần gạt, là có thể điều chỉnh góc độ giường bệnh, tiện cho việc chăm sóc của y tá và người nhà.
Đừng nhìn Văn Kình nằm trên giường bất động, vẻ yếu ớt mặc người sắp đặt, nhưng anh rốt cuộc là một đại trượng phu cao một mét tám lăm, thể trọng cũng ở đó.
Y tá của bệnh xá lại phần lớn là nữ sinh, cho dù hai người hợp lực, cũng không nhất định có thể đỡ anh dậy.
Cho dù có sức lực lớn thật sự muốn sắp đặt Văn Kình, nhiều nhất cũng chỉ là lắc lắc cánh tay dịch dịch chân. Dù sao tục ngữ đều nói, người ngủ c.h.ế.t nặng c.h.ế.t nặng, Văn Kình hiện tại liền c.h.ế.t nặng c.h.ế.t nặng.
Văn Yến Tây nhìn Văn Kình đang hôn mê, đưa ra nghi vấn của mình: "Cậu ấy như vậy, có thể uống nước vào sao?"
Vì mất máu, môi Văn Kình có chút nhạt màu. Hơn nữa anh đã huấn luyện dã ngoại nhiều ngày, không thể đảm bảo đủ lượng nước uống, môi anh đã có chút nứt nẻ, trông rất thảm.
Thẩm Chiếu Nguyệt nhéo cằm mình biểu thị cho Văn Yến Tây: "Như vậy nhẹ nhàng bẻ cằm anh ấy ra một chút, là có thể cho uống vào."
Thẩm Chiếu Nguyệt kéo Văn Yến Tây đi đến trước giường bệnh, nhỏ giọng nói không ngừng: "Anh ấy hiện tại đang phát sốt, cần bổ sung đủ hơi nước, bằng không dễ dàng bị sốt cao đến c.h.ế.t."
Văn Yến Tây bị sự hình dung của Thẩm Chiếu Nguyệt làm bật cười, nhưng cũng chỉ là nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070746/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.