Văn Kình nằm trên cáng đơn sơ bị khiêng vào lúc này môi tím tái, mặt mày xanh lét, đã mất đi ý thức tự chủ, mặc kệ Liễu Tư Ngữ gọi tên anh thế nào, đều không có chút phản ứng.
Cùng với triệu chứng thở dốc, tim đập nhanh, tình hình thực sự không tốt.
Thẩm Chiếu Nguyệt không biết anh bị rắn c.ắ.n bao lâu, đồng đội anh có cấp cứu kịp thời không, liền nhanh chóng đi theo bên cáng, đầu ngón tay hơi lạnh đặt ở bên trong cổ tay anh, cảm nhận mạch đập của anh.
Mạch đập yếu ớt sắp tắt, tán loạn vô căn, bệnh tình trầm trọng nguy hiểm, cần cấp cứu ngay lập tức.
Thẩm Chiếu Nguyệt nhíu chặt lông mày, ngữ tốc nhanh và biểu ý rõ ràng hỏi chiến sĩ khiêng Văn Kình về tình hình cụ thể Văn Kình bị rắn cắn.
"Văn Kình bị rắn c.ắ.n khi nào?" Thẩm Chiếu Nguyệt vừa hỏi vừa lấy kim bạc ra, phong bế vài đại huyệt của anh, tránh để nọc rắn công tâm, đến lúc đó liền thật sự không cứu được.
Chiến sĩ khiêng anh đặt Văn Kình lên giường khám, để không làm chậm trễ bác sĩ cứu mạng, lui sang một bên, nghe thấy Thẩm Chiếu Nguyệt hỏi chuyện, một chiến sĩ trả lời: "Khoảng hơn ba mươi phút rồi."
"Nửa tiếng..." Nghe xong lời tiểu chiến sĩ, Thẩm Chiếu Nguyệt cau mày: "Thấy rõ là rắn gì c.ắ.n không?"
Nói rồi, Thẩm Chiếu Nguyệt gọi bác sĩ và y tá tới, cởi đồ tác chiến trên người Văn Kình ra.
Liễu Tư Ngữ vốn dĩ ôm cánh tay Văn Kình khóc như mất chồng, thấy bác sĩ đi lên liền muốn cởi quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070743/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.