Nhạc Tú Lan dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía núi sâu trùng điệp nơi xa, mày không tự giác nhíu lại: “Tuyệt đối không thể đi vào sâu hơn trong núi, bên kia địa hình phức tạp, còn có dã thú lui tới, quá nguy hiểm!”
“Tôi biết rồi chị Nhạc.” Thẩm Chiếu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi bảo đảm không đi vào sâu bên trong.”
Phương Trà cũng xích lại gần bổ sung: “Năm ngoái có một cô quân tẩu mới tới không cẩn thận đi xa, kết quả lạc đường, cuối cùng vẫn là chiến sĩ tuần tra tìm về.”
Cô làm vẻ mặt sợ hãi: “Khiến mọi người sợ hãi một phen.”
Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn ánh mắt quan tâm của ba vị quân tẩu, trịnh trọng bảo đảm: “Yên tâm đi, tôi chỉ hoạt động trong phạm vi tầm mắt của các chị thôi.”
Nhạc Tú Lan lúc này mới lộ ra tươi cười, vỗ vỗ vai cô: “Đi, tôi đưa em đi một chỗ tốt, bên kia rau dại tươi lắm!”
Bốn người một đường leo lên đến giữa sườn núi mới dừng bước.
Nơi này cây rừng xanh um, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp cành lá, đổ xuống mặt đất quang ảnh loang lổ.
Phóng tầm mắt nhìn lại, không chỉ rau dại lan tràn, các loại sơn trân d.ư.ợ.c liệu càng là khắp nơi.
“Em Thẩm, xem nơi này có thảo d.ư.ợ.c em muốn không?” Nhạc Tú Lan xoa xoa mồ hôi mỏng trên trán, đặt cái sọt lên một tảng đá xanh bằng phẳng.
Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn quanh bốn phía, trước mắt tức khắc sáng ngời, nơi này quả thật là một chỗ tốt!
Hoàng kỳ hoang dại, đương quy, sài hồ, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070716/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.