“Mặt trời mọc từ hướng Tây à?” Một chiến sĩ mặt phơi đỏ bừng khoa trương ngoáy ngoáy tai: “Cái gã cuồng huấn luyện không tăng cường tập luyện là may lắm rồi, sao lại xin nghỉ?”
“Chắc chắn là nghe nhầm rồi!” Một chiến sĩ khác khẳng định chắc chắn: “Dù cả trung đoàn chúng ta xin nghỉ, Trung đoàn trưởng cũng tuyệt đối không xin nghỉ!”
Anh ta vừa nói vừa lau mồ hôi đang nhỏ giọt theo cằm, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Sân huấn luyện thoáng chốc nổ tung, từng đợt tiếng bàn tán lan rộng như sóng biển.
Phải biết, Văn Yến Tây nổi tiếng là Liều Mạng Tam Lang.
Mùa đông năm kia sốt cao 39 độ, trùm áo khoác quân đội vẫn phải đến giám sát họ huấn luyện.
Năm ngoái chân bị mảnh đạn làm bị thương, nhưng vẫn chống nạng đứng cả ngày trên sân huấn luyện.
Một vị Trung đoàn trưởng Diêm Vương như thế, hôm nay lại chủ động xin nghỉ? “Các cậu có thấy không, Trung đoàn trưởng của chúng ta trông có vẻ hơi vui?” Giả Chính trầm mặc nhìn chằm chằm Văn Yến Tây một lúc lâu, lúc này mới quay đầu lại nhỏ giọng thì thầm với người bên cạnh.
“Các cậu có thấy không...” Giả Chính nhìn chằm chằm Văn Yến Tây một lúc lâu, đột nhiên hạ giọng, thần bí thọc thọc chiến hữu bên cạnh: “Trung đoàn trưởng của chúng ta trông có vẻ hơi vui?”
“Cậu nhìn ra kiểu gì?” Chiến sĩ bên cạnh đầy nghi ngờ, không nhịn được lén liếc nhìn Văn Yến Tây một cái.
Cái khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi kia, đến lông mày cũng không nhúc nhích, lấy đâu ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070706/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.