Thẩm Chiếu Nguyệt duỗi tay nắm lấy: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cô hơi mỉm cười, bên má hiện lên hai lúm đồng tiền nhạt.
Cao Văn nhìn cô gái nhìn như nhu nhược nhưng ánh mắt kiên định này, đột nhiên cảm thấy có lẽ là mình đã định kiến.
Cô ấy xoay người đẩy cửa văn phòng ra: “Đi theo tôi, dẫn cô làm quen với hoàn cảnh.”
Ngữ khí đã ôn hòa hơn rất nhiều so với vừa rồi.
“Đây là phòng dược, đây là phòng khám, đây là phòng bệnh...” Cao Văn vừa đi vừa giới thiệu, vạt áo blouse trắng theo bước chân gọn gàng của cô ấy nhẹ nhàng đung đưa.
Thẩm Chiếu Nguyệt đi theo phía sau cô ấy, ánh mắt cẩn thận lướt qua mỗi phòng, ghi nhớ bố cục từng nơi.
Dược phẩm ở đây không nhiều lắm, tuy là viện vệ sinh, nhưng không có cái mùi sát trùng đậm đặc như bệnh viện đời sau.
“Hiện tại viện vệ sinh chúng ta tổng cộng có năm vị quân y, đều là những người rất có kinh nghiệm.” Cao Văn nói, chỉ chỉ vài vị bác sĩ đang trực ban.
Tuổi tác các cô ấy đều trên 30 tuổi, giữa cử chỉ giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự trầm ổn.
“Ngoài ra, còn có vài cô y tá.” Cao Văn dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Thẩm Chiếu Nguyệt: “Cô mới đến, thì cứ bắt đầu từ y tá trước.”
Thẩm Chiếu Nguyệt nhìn theo hướng ngón tay cô ấy, vài cô gái ở trạm y tá tuy trẻ tuổi hơn chút, nhưng cũng đều lớn tuổi hơn cô.
Các cô ấy dáng người cao gầy, nói chuyện mang theo giọng miền bắc đậm đặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070692/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.