Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ trống rỗng chiếu vào, Lưu Hoành Dương xoa cái eo đau nhức từ trên sàn nhà bò dậy.
Trước nửa đêm ông ta cảm thấy mình ngủ còn khá tốt, nhưng đến sau nửa đêm, cũng không biết là như thế nào, ông ta cứ trằn trọc mãi, sàn nhà cấn đến mức toàn thân xương cốt ông ta như muốn rã ra.
Ngủ thế nào cũng không ngon.
Thật là tà môn!
“Ái da, ái da…”
Tào Tĩnh đỡ tường chậm rãi đứng dậy, mái tóc xoăn được chăm chút kỹ lưỡng rối bời như ổ gà, bộ quần áo cũ mượn về cũng nhăn nhúm dán trên người, đâu còn nửa điểm bộ dạng phu nhân quý phái? Thảm hại nhất phải kể đến Lưu Thanh Thanh.
Cô ta vừa mở mắt ra, đã bị chiếc chăn mốc meo sặc đến ho liên hồi, giống như một con gà mái bị bóp cổ.
“Phiền c.h.ế.t đi được!” Cô ta một chân đá văng chiếc chăn mùi mốc tận trời, hồi lâu mới hoàn hồn, “Cái sàn nhà c.h.ế.t tiệt này cấn c.h.ế.t tôi!”
Lưu Thanh Thanh the thé nói.
Khuôn mặt sưng to của cô ta liền giống như một quả cà tím mốc meo, vết m.á.u bầm xanh tím đã lan rộng đến khóe mắt: “Tôi ở nông thôn cũng chưa từng chịu loại khổ này!”
Cô ta hồi bé quả thật là lớn lên ở nông thôn, nhưng Lưu Hoành Dương không thiếu việc trộm tiền tài Thẩm gia tiếp tế cô ta, Lưu Thanh Thanh ở quê, đồ dùng từ trước đến nay đều là loại tốt nhất.
Sau khi được đón về, cô ta cướp đi phòng, giường, quần áo trang sức từ Thẩm Chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070653/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.