“Cái hôn ước thuở bé kia của con…” Lưu Hoành Dương dừng lại một chút, cau mày, dường như đang suy xét nên dùng lý do thoái thác gì để tống khứ cô.
“Con nghe nói, đối phương hiện tại đang tham gia quân ngũ trong bộ đội, vậy con có thể đi lấy chồng, không cần xuống nông thôn.” Thẩm Chiếu Nguyệt nói trước.
Giọng cô không nặng không nhẹ, lại giống như một quả b.o.m rơi xuống trên bàn ăn, khiến bàn ăn nháy mắt tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đây là tin tức tối qua cô đọc được từ ký ức của nguyên chủ.
Ông cụ Thẩm Bác Văn suy nghĩ thấu đáo, trước lúc lâm chung đã kéo tay nguyên chủ, trịnh trọng dặn dò về hôn ước thuở bé này.
Nguyên chủ sau này cũng đã hỏi thăm, nhưng biết được đối phương đang tham gia quân ngũ trong bộ đội, lại còn ở tận biên giới phía Bắc, nghe nói điều kiện tương đối không tốt, nên mới dập tắt ý niệm tìm đến nương tựa.
Leng keng!
Cái thìa của Lưu Thanh Thanh rơi vào bát, nước canh b.ắ.n lên làm loang lổ một mảng trên bộ quần áo mới của cô ta.
“Mày đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?”
Lưu Thanh Thanh nói bằng giọng the thé, ngón tay sơn móng tay màu sắc sặc sỡ và hoa văn gần như muốn chọc vào chóp mũi Thẩm Chiếu Nguyệt.
“Bây giờ là niên đại nào rồi còn hôn ước thuở bé? Hơn nữa, với thân phận của mày bây giờ, ai dám rước mày hả?” Lưu Thanh Thanh làm sao cũng không ngờ rằng Thẩm Chiếu Nguyệt lại còn có hôn ước thuở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-tu-dai-tieu-thu-bi-bo-roi-tro-thanh-vo-thu-truong/5070646/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.