Vu Hoài Ngạn trở về khách sạn, có chút mệt mỏi nhéo nhéo ấn đường.Tiện tay đặt điện thoại di động màu đen lên trên bàn, vừa liếc mắt là có thể nhìn thấyVu Hoài Ngạn nhanh chóng lấy tới, biểu tình như có điều suy nghĩ.Không biết bây giờ cô đang làm cái gì? Là không thấy được số điện thoại hắn để lại?Hắn nhớ chính mình trước khi đi còn cố ý đem tờ giấy đặt ở phía dưới ly nước.Hoặc là cơn giận còn chưa hết?Vu Hoài Ngạn không khỏi nhớ tới đêm hôm đó cô hung hăn để lại vết răng trên vai hắn, cũng không đau, ngược lại vừa nóng vừa ngứa.Đúng là có chút nóng .Vu Hoài Ngạn nghĩ chính mình ở sau lưng cô vẫn luôn kiêu ngạo khí thế mà giờ đây có chút sụp đổ.Cũng không biết cô lúc này đang làm gì?Vu Hoài Ngạn nghĩ hay gọi điện thoại về hỏi, nhưng nhìn nhìn thời gian, đã rất trễ , hắn liền bỏ suy nghĩ đó đi.Ôn Chỉ Văn cũng không biết Vu Hoài Ngạn có đủ loại ý nghĩ.Cô hiện tại mỗi ngày đều vội vội vàng vàng.Lúc kết hôn thì trong nhà dựa theo tập tục địa phương đã trang trí qua một phen.Tỷ như phòng ngủ của Ôn Chỉ Văn cùng Vu Hoài Ngạn treo không ít giấy nilon chữ hỷ hoa văn sặc sỡ, mang đậm bầu không khí của niên đại này.Giống như một món trang sức, các cặp vợ chồng đều dán nó trong phòng tân hôn.Nhưng Ôn Chỉ Văn nhìn thấy có chút cay mắt, liền đem tất cả những thứ kia gỡ xuống, dì Dương ở một bên nhìn xem còn có chút đáng tiếc, lẩm bẩm: "Mấy cái này đều rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/3463279/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.