nhóm dịch: bánh bao 
Suy nghĩ đi tìm các đồng chí nữ khác, xem bọn họ mượn người như thế nào, lúc này vừa vặn bắt kịp điểm tâm. 
Ôn Tứ Nguyệt thấy cô ta đi rồi, quay đầu lại hỏi ông Ôn đang cúi đầu ăn cháo: “Cháu gái ông chưa ăn cơm, ông nội không đau lòng sao?” 
ông Ôn cũng không ngẩng đầu, “Có phải cháu gái ruột của ông không, chẳng lẽ cháu không tính ra được?” 
Hai người bọn họ nói chuyện phiếm, Ôn Quýt Cảnh nghe được vẻ mặt mờ mịt, chờ ông Ôn dắt ngựa ra bờ sông uống nước, Ôn Quýt Cảnh mới hỏi kỹ, từ trong miệng Tứ Nguyệt biết được, Vương Vệ Hồng ở nhà này, chính là đứa nhỏ lúc trước bị ôm nhầm với Ôn Tứ Nguyệt. 
Vì thế vẻ mặt kinh hãi, “Vậy...” Vậy lời nói của ông nội là có ý gì? Ôn Tứ Nguyệt sau khi đổi họ, liền không quản ông Ôn gọi ông ngoại, đi theo Ôn Tứ Nguyệt gọi ông nội. 
Chỉ nghe Ôn Tứ Nguyệt nói: “Ông nội chỉ có mẹ chị là con gái ruột, cha ruột Vương Vệ Hồng không biết ông nội nhặt từ đâu ra.” Lúc ấy cô vốn là muốn suy đoán ông nội còn có thể sống bao nhiêu năm, dù sao thân thể của ông quá kém, sau đó liền ngẫu nhiên suy đoán được. 
Cũng chính vì vậy, cô mới không cho Vương Vệ Hồng sắc mặt tốt. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-van-lao-dai-la-thien-tai-xem-tuong/4176082/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.