Hồi lâu sau, đầu óc của Triệu Chanh vẫn chưa vận hành được như thường, cuối cùng kết quả lại thành ra cô trực tiếp đứng trong nhà vệ sinh cởϊ qυầи áo, khom lưng múc nước tắm.
Nghe âm thanh nước nhỏ tong tong trên mặt đất, Triệu Chanh chợt nhớ ra rằng Lâm Kiến Thành đang chuẩn bị cơm tối ở bên ngoài. Cho nên hiện tại anh cũng nghe được động tĩnh cô đang tắm qua vách tường kia sao?
Sau đó trong đầu sẽ mường tượng ra những hình ảnh như cô đã từng ư?
Triệu Chanh cắn khóe môi, chầm chậm ngồi xổm xuống, hơi lưỡng lự nhưng vẫn phải kiên trì tiếp tục múc nước giội lên cơ thể, chỉ là động tác cố gắng làm càng nhẹ càng tốt.
Tuy nhiên, Triệu Chanh không biết điều này đối với Lâm Kiến Thành mà nói trái lại giống như đổ thêm dầu vào đám lửa đang cháy. Ban đầu anh đơn thuần chỉ cảm thấy hơi mất tự nhiên thôi, bây giờ đột nhiên phát hiện hành động cố giảm nhẹ hết mức của Triệu Chanh thì trong nháy mắt anh liền hiểu ra Triệu Chanh e ngại việc anh vẫn còn đang ở ngoài.
Loại cảm giác này rất kì diệu, như thể một chất xúc tác vô hình trong không khí đột ngột bị đốt cháy. Lâm Kiến Thành cảm thấy khí ô-xi hít vào phổi anh đang dần nóng lên, luồng hơi khô nóng từ trong ngực bốc ra rồi lan tỏa đến khắp các bộ phận khác trên cơ thể.
Dường như nhận thấy sự thay đổi diệu kì này, tiếng động trong nhà tắm cũng ngày càng bé hơn. Gần như Lâm Kiến Thành có thể tưởng tượng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-90-me-ke-muon-chay/1020142/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.