*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Yu
Triệu Chanh mang hai đứa nhỏ đi làm cùng rốt cuộc vẫn thấy hơi bất tiện, đặc biệt là khi trong tiệm đông khách. Thời điểm Triệu Chanh tập trung vào công việc, cô luôn luôn tự nhắc nhở bản thân thỉnh thoảng phải để mắt đến hai đứa nhỏ.
Sau vài ngày làm quen hoàn cảnh tiệm, Lâm Đại Thuận đã trở nên bạo dạn hơn nhiều.
Chưa nói Lâm Nhị Thuận vội, chỉ riêng tính cách hoạt bát hiếu động của Lâm Đại Thuận thôi, nhưng lại bị ghìm ngồi yên trên băng ghế sau quầy studio, Triệu Chanh thấy cảnh cậu nhóc ghé trên quầy trông mong nhìn ra bên ngoài, chung quy vẫn có chút đau lòng.
Cũng may qua mấy ngày, Mai Trân đã nói với Triệu Chanh rằng trước đó một hôm có thím Ngô bảo muốn nhận làm thử công việc này: "Năm nay thím Ngô đã năm mươi sáu tuổi. Hiện giờ trong nhà chỉ còn một mình thím, mấy năm trước người bạn già của thím ấy đã qua đời vì bệnh tật rồi."
"Cả đời bà chỉ có một đứa con gái, hơn mười năm trước đến thành phố Hoài học Đại học. Sau khi tốt nghiệp thì ở lại đó công tác rồi kết hôn luôn. Vài năm trước khi chồng của thím Ngô mất, con gái cũng đón bà tới sống cùng hai năm, nhưng do thím ấy không thích ứng được, vậy nên lại quay về đây ở."
Thím Ngô bằng lòng tới chăm hai đứa trẻ cũng do ở nhà một mình lâu quá đâm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-90-me-ke-muon-chay/1020139/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.