Buổi chiều tại thành phố Phù Dung, trong tiệm chụp hình có hai vị khách tới chụp ảnh nghệ thuật. Sau khi Triệu Chanh trang điểm cho họ xong, cả hai người đều rất thích. Khi rời đi cũng không nỡ tẩy trang, còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng nhất định sẽ giới thiệu bạn bè của mình tới đây chụp ảnh. Nhưng người chịu bỏ tiền ra đi chụp hình nghệ thuật cũng chẳng có nhiều như vậy.
Gặp người bình thường đến chụp ảnh thẻ, chụp ảnh giấy tờ hay ảnh cuộc sống, tay chân của Triệu Chanh cũng rất mau lẹ hỗ trợ giúp đỡ cho chị Trân. Trong mắt luôn có việc, mặc kệ chuyện đó có phải việc của mình hay không.
Một buổi chiều trôi qua, đối với Triệu Chanh chị Trân hết sức hài lòng. Khi về nhà chị đã khoe với tất cả mọi người rằng hôm nay mình đã nhặt được một bảo bối.
Bữa tối, chị Trân đã đặt riêng cho Triệu Chanh một bát mỳ thịt bò. Lúc sau, chị còn quay lại một chuyến để dặn dò Triệu Chanh đóng cửa rồi ra về trước. Chị cầm tiền và máy chụp hình theo, còn những thứ khác đều đã có khóa, hơn nữa chứng minh thư của cô tạm thời do chị giữ, chính vì thế Mai Trân không sợ buổi tối Triệu Chanh ở trong tiệm sẽ làm gì đó.
Hơn bảy giờ tối, quán sẽ đóng cửa. Vì dù sao muốn chụp ảnh thì ánh sáng là yếu tố vô cùng quan trọng. Thiết bị chiếu sáng hiện nay còn lạc hậu, nên ảnh chụp buổi tối đều rất mờ và tối.
Hôm nay, thần kinh đã căng thẳng cả một ngày, cộng thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nien-dai-90-me-ke-muon-chay/1020132/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.