Y Lan viện không tính là lớn nhưnghết sức tinh xảo đẹp đẽ. Trong viện trồng vài cây lê, dưới hai thân cây có mộtxích đu, thêm một cái bàn được bày rất khéo léo.
Tháng ba đầu xuân, thời tiết dễchịu, cỏ xanh hoa thơm gió mát, trong không khí nhàn nhạt mùi cỏ xanh.
Một thiếu nữ mười hai tuổi mặcquần áo màu hồng nhạt ngồi ở dưới tàng cây, tay cầm bút lông sói, cúi đầu viếtchữ. Tốc độ viết không tính là nhanh nhưng rất lưu loát, những tờ giấy TuyênThành trắng như tuyết nhanh chóng bị chữ nhỏ chiếm hết.
Ánh mắt của nàng thập phần chuyênchú, lông mi dài cơ hồ không chớp lần nào.
Không biết qua bao lâu, nàng rốtcục ngừng tay, cúi đầu xem xét một hồi, nhận thấy không có sai lầm, mới hỏi:“Thạch Trúc, ta chép bao nhiêu bản rồi?”
Thạch Trúc đứng ở một bên khôngchút nghĩ ngợi đáp: “Buổi sáng tiểu thư chép đến bản thứ chín mươi chín rồi,viết xong bản này, đúng là bản thứ một trăm.”
Một trăm bản, rốt cục viết xong.
Mộ Niệm Xuân thở dài một hơi, duỗingười, sau đó cười với Thạch Trúc: “Em sửa soạn lại, sau đó mang tới thư phòngcha ta.”
Một tháng này, nàng ăn ngon ngủkĩ, tâm tình tốt, vết thương ở đầu gối sớm đã lành. Bởi vì bị cấm túc, khôngthể ra khỏi viện, mỗi ngày đành chép “nữ giới”, vừa luyện chữ vừa giết thờigian.
Mộ gia là gia đình có truyền thốnghọc hành nghiêm khắc, khuê học cũng như vậy. Mộ Niệm Xuân rèn luyện nhiều năm,việc chép phạt tự nhiên vô cùng chuyên chú, không có nửa điểm sai. Việc này hơicó chút nhàm chán nhưng nó là toàn bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/97024/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.