Trương Thị cả kinh, bất chấp launước mắt, vội vàng xoay người nói: “Niệm Xuân, con vừa nói ngây ngốc gì vậy,việc này làm sao có thể đều tại con. Nha đầu Nguyên Xuân kia am hiểu nhấtchuyện giả bộ. Nhất định là nó cố ý thiết kế hãm hại con.”
Vừa nói vừa lo lắng liên tục nháymắt với nữ nhi.
Lúc này từ chối còn không kịp, làmsao có thể nhận hết chứ?
Nữ nhi luôn luôn thông minh cơtrí, lúc này đây lại không hiểu ý nàng, khẩn thiết nhìn Mộ Chính Thiên: “Cha,nữ nhi biết sai rồi. Con không nên tranh cãi với đại tỷ, lại càng không nêntrong cơn tức giận kích động đẩy đại tỷ. Tuy rằng không phải cố ý muốn đẩy đạitỷ rơi xuống nước, nhưng chẳng may lại thành ra như vậy, là con đã sai. Xin chatrách phạt, con tuyệt không có nửa câu oán hận!”
Nói đến đây, viền mắt Mộ Niệm Xuânđã đỏ, bộ dạng vô cùng tự trách và hối hận.
Vẻ tức giận trên gương mặt MộChính Thiên trì hoãn: “Con cũng đã biết sai rồi, cuối cùng cũng không phải làbất trị. Cha phạt con quỳ trong từ đường ba ngày, cố gắng mà suy nghĩ cho tốt.”
Trương Thị hít sâu một hơi, vộivàng cắt lời Mộ Chính Thiện: “Lão gia, Niệm Xuân bị thương trên đầu, thân thểrất suy yếu. Nếu quỳ ba ngày sợ không chịu nổi.”
Sắc mặt Mộ Chính Thiện lạnh lẽo,giọng nói cứng rắn: “Ăn không được cũng phải thành thành thật thật quỳ bangày.”
Mắt thấy Trương Thị lại muốn làmầm ĩ, Mộ Niệm Xuân lập tức cười đáp ứng: “Hết thảy đều nghe cha dạy dỗ.”
Cơn giận của Mộ Chính Thiện còn sótlại chưa tiêu, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/97015/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.