La Ngọc đi đến bên giường.
Nhìn Mộ Trường Hủ gầy yếu, oán khítrong lòng La Ngọc bất tri bất giác mất đi vài phần, thấp giọng hô: “Biểu đệ,ta đến thăm đệ.”
Giọng nói quen thuộc chui vàotrong tai, Mộ Trường Hủ cuối cùng có một tia phản ứng. Ánh mắt dại ra dần cótiêu cự. Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt La Ngọc, trong mắt Mộ Trường Hủ hiệnlên nồng đậm xấu hổ.
Ánh mắt như vậy, nhanh chóng khiếnLa Ngọc không chịu nổi nhớ lại, ngực giống bị cái gì đè lên, buồn không thởnổi. Bất quá, La Ngọc lại nửa điểm cũng không biểu lộ ra, ôn hòa an ủi nói:“Biểu đệ, hiện tại đừng nghĩ nhiều, an tâm tĩnh dưỡng. Cơ thể khôi phục rồi nóisau.”
Đúng vậy! Mọi người đều nói vớihắn như vậy. Không cần nghĩ nhiều, an tâm dưỡng bệnh quan trọng hơn.
Nhưng là, lời này nói ra đơn giản,muốn làm thì nói dễ hơn làm phải không?
Mộ Trường Hủ trong lòng dâng lênmột trận khó có thể hình dung, đầy chua xót, nhắm mắt lại.
Trương thị bất đắc dĩ, đành phảivì Mộ Trường Hủ giải thích hành vi thất lễ. La Ngọc đả khởi tinh thần đáp:“Biểu đệ tâm tình không tốt, không muốn nói chuyện cũng là khó tránh khỏi. Chờmấy ngày nữa, ta lại đến thăm đệ.” Dừng một chút, rốt cục nhịn không được hỏi:“Đúng rồi, sao không thấy biểu muội đâu?”
Trương thị ho khan một tiếng đáp:“Nguyên Xuân gần đây thân mình không khoẻ, luôn dưỡng bệnh trong Thưởng Maiviện, không ra ngoài.”
Tề vương tựa tiếu phi tiếu kéo kéokhóe môi.
La Ngọc cũng không phải kẻ ngudốt, há có thể nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333979/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.