Mộ Trường Hủ gặp một cơn ác mộngdài.
Ở trong mộng, hắn giúp đỡ muộimuội Nguyên Xuân truyền tin tới thái tôn, giúp đỡ hẹn thái tôn đến Mộ gia, từngchữ nhục nhã của Thái tử phi ở trong lòng, còn có phụ thân phẫn nộ cùng thấtvọng……
Không, hắn đọc đủ thứ thi thưkhiêm tốn thủ lễ, như thế nào có thể là người như vậy?
Đây khẳng định chính là một giấcmộng.
Chân chính hắn, hẳn là ngồi ởtrường thi, tập trung tinh thần hoàn thành khảo đề mới đúng.
Nhưng là, bài thi vì cái gì mà lóanhư thế kia? Một đám ngay ngắn màu đen mơ hồ phiêu xa, hắn hoảng sợ lo lắngchạy về phía trước. Lại một cước đạp không khí, giống như từ vách núi cao rơixuống vực sâu, trước mắt một mảnh tối sầm……
Mộ Trường Hủ cố sức mở mắt ra.
Đập vào mắt, là đỉnh màn quenthuộc.
Hắn rõ ràng là ở trường thi, vìcái gì bỗng nhiên về trong phòng mình?
Mộ Trường Hủ hỗn loạn nghĩ, dùnghết khí lực há mồm hô một tiếng: “Người đâu……” Thanh âm khàn khàn suy yếu.
“Đại ca,” Một giọng nói quen thuộcvang lên bên tai, thanh âm ảm ách run run, lại hàm chứa vô hạn kinh hỉ: “Huynhrốt cục tỉnh!”
Là muội muội Nguyên Xuân.
Mộ Trường Hủ mờ mịt nhìn cô ta mộtcái.
Khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, ánhmắt sưng đỏ giống quả đào, khóe mắt còn có nước mắt chưa khô, sợi tóc hỗn độn.So với người ngày thường sạch sẽ, tao nhã, xinh đẹp, thật sự là hai người.
Muội muội như thế nào biến thànhchật vật như vậy?
Mộ Trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333975/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.