Mộ Trường Hủ đầy bụng tâm sự, ngàyhôm sau không khỏi có chút tâm thần không yên. Mộ thái phó hỏi bài, hắn đáp saimột chỗ kinh nghĩa.
Mộ thái phó có chút bất mãn, nhưngkhông nói gì, chỉ nhíu mày nhìn Mộ Trường Hủ một cái. Kinh nghĩa chắc chắn cótrong khảo nhất hạng, cũng là cốt yếu khảo trung hạng. Mộ Trường Hủ ngày thườngdụng công khổ đọc, kinh nghĩa cơ hồ làu làu, hôm nay là làm sao?
Mộ Trường Hủ xấu hổ nhận sai:“Thực xin lỗi, cháu nhất thời qua quýt, cháu sai rồi.”
Mộ thái phó thản nhiên nói: “Nhấtthời sai cũng không có gì, lần sau chú ý là được.”
Mộ Trường Hủ lên tiếng, trở về vịtrí.
La Ngọc ngồi ở bên trái phíatrước, lặng lẽ quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy lo lắng. Mộ TrườngHủ theo bản năng tránh ánh mắt La Ngọc, nghĩ đến lá thư giấu trong tay áo,trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Thừa dịp nghỉ giải lao, La Ngọctìm tới Mộ Trường Hủ: “Biểu đệ, vừa rồi đệ có chuyện gì vậy? Thiên kinh nghĩakhông phải đệ rất thuộc sao?”
Mộ Trường Hủ đả khởi tinh thầnđáp: “Đại khái là đêm qua ngủ muộn, hôm nay cảm thấy hơi mệt.”
“Ngẫu nhiên đáp sai một chút, cũngkhông có gì quan trọng. Đệ đừng bức chính mình nghiêm khắc.” La Ngọc cười vỗ vỗbờ vai của hắn: “Còn nữa, buổi tối cũng đừng thức quá muộn, miễn cho thân thểmệt mỏi.”
Hai người bọn họ là anh em họ ruộtthịt, tuổi tương đương, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm thâm hậu hơn so vớingười khác. Nói chuyện tùy ý mà vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333933/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.