Người có tài vừa ra tay, lập tứcbộc lộ.
Những đầu ngón tay Mộ Nguyên Xuânlướt trên dây đàn, liên tiếp tạo ra những âm thanh mềm mượt. Khi thì như tiếngnước suối róc rách, khi giống như tiếng trong trẻo nơi núi cao, khi lại dịungọt như làn gió.
Đúng là thập đại cầm khúc Bình salạc nhạn!
Mọi người đều rung động.
Thái tử phi cũng là cao thủ cầmnghệ, nghe cầm khúc tinh diệu như vậy, không khỏi âm thầm tán thở một tiếng.Một khúc cầm khó như thế, không có bảy tám năm khổ công luyện tập tuyệt đốikhông thành. Mộ Nguyên Xuân tuổi như vậy đã có thể cầm nghệ như thế, thật làkhó thấy.
Mộ Uyển Xuân ghen ghét, hừ mộttiếng: “Mỗi ngày ở trong viện trộm khổ luyện Bình sa lạc nhạn, nguyên lai làthế này. Trịnh nương tử cũng thật bất công, chỉ dạy riêng tỷ ấy khúc này.”
Lời vừa dứt, Mộ Niệm Xuân liềndứng dậy.
Mộ Uyển Xuân ngẩn ra, theo phản xạnhướn mày: “Muội muốn làm gì?”
Mộ Niệm Xuân cười đáp: “Muội đãlàm xong, dĩ nhiên là dâng lên thái tử phi nhìn.” Nói xong, liền đoan trangbưng khay đi lên giữa.
Mộ Uyển Xuân: “…”
Mộ Nguyên Xuân đang đàn, thế nàythích hợp sao?
Mộ Niệm Xuân cười khanh khách đứngở chính giữa.
Thân ảnh màu vàng vừa hiện ra, ánhmắt mọi người đều tập trung lại, từ từ chuyển tới thứ trong tay nàng.
Tầng tầng lớp lớp hoa sen xinhđẹp, những cánh hoa trắng muốt, lá xanh mởn, hoặc đang nở rộ, hoặc đang chúmchím, tất thảy tinh xảo như được đúc lên. Bên cạnh là một lương đình bé tí honđược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333862/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.