Mùng mười tháng tám, tiết trờisáng sủa, gió mát hiu hiu, thật là một ngày đẹp trời.
Trương Thị sáng sớm liền rời khỏigiường, chờ mãi không thấy Mộ Niệm Xuân qua, không khỏi âm thầm lo lắng. Ngàyquan trọng như hôm nay, sau Mộ Niệm Xuân có thể chậm trễ như vậy!
Vẫn nên đi Y Lan viện xem sao.
Trương Thị hạ quyết tâm, lập tứcđứng dậy đi ra ngoài. Vừa đến cửa, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc,một giây tiếp theo, gương mặt nhí nhảnh liền xuất hiện trước mắt: “Mẹ, con đếnrồi.”
Trương Thị thở dài, trách cứ:“Cuối cùng con cũng đến.”
Vừa nói vừa đánh giá Mộ Niệm Xuântừ trên xuống dưới. Hai búi tóc được buông xuống trước ngực, chiếc váy màu vàngnhạt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt long lanh, khóe môi mỉm cười nhẹ nhàng,mọi điểm đều khiến người đối diện chói mắt.
Trương Thị càng xem càng cảm thấyhài lòng, cười nói: “Tay nghề của Đinh Hương lên cao rồi.”
Đinh Hương vội cười tiến lên: “Đatạ phu nhân khen ngợi! Đây là việc nô tỳ phải làm.”
Trương Thị hài lòng sự thông tuệlanh lợi của Đinh Hương, sai Bạch Lan lấy bạc thưởng. Đinh Hương lĩnh thưởng,gương mặt vui vẻ lui xuống.
Ra khỏi viện, nụ cười trên mặtĐinh Hương tắt ngấm, trong mắt hiện lên sự không cam lòng. Khó có dịp có thể điphủ thái tử mở rộng tầm mắt thì Mộ Niệm Xuân chỉ cho Thạch Trúc cùng Ngọc Trâmđi.
“Niệm Xuân, hôm nay đi phủ thái tửdự Hà Hoa yến, sao con không phân phó Đinh Hương đi cùng?” Trương Thị có chútkhó hiểu hỏi.
Đám nha hoàn bên cạnh Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333852/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.