Dùng cơm xong, Mộ thái phó đặc biệtgọi Mộ Trường Hủ đi nói chuyện.
La Ngọc rốt cuộc có dịp đi riêngvới Mộ Nguyên Xuân. Hai người đi tới đình nhỏ bên hồ, chỗ này rộng rãi, khôngsợ tình ngay lý gian. Nếu có người tới gần, có thể nhìn thấy hết. Là địa điểmnói chuyện phiếm tốt nhất.
“Biểu muội, muội im lặng mãi vậy.”La Ngọc nhìn kỹ Mộ Nguyên Xuân, giọng nói ôn nhu lo lắng: “Có phải có tâm sự gìkhông?”
Mộ Nguyên Xuân che giấu cười cười:“Ta nào có tâm sự gì, biểu ca nghĩ nhiều rồi.”
La Ngọc thở dài một tiếng: “Muộicứ luôn tỏ ra mạnh mẽ. Ta nghe biểu đệ nói, dượng thiên ái Mộ Niệm Xuân, đốivới muội rất nghiêm khắc. Hôm nay Mộ Niệm Xuân xuống bếp tự mình làm đồ ăn đượcmọi người tán thưởng, khẳng định trong lòng muội khổ sở.”
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớnlên, La Ngọc hiểu rất rõ tính tình Mộ Nguyên Xuân.
Mộ Nguyên Xuân ngoài nhu trongcương, không cam chịu ở phía sau người khác. Trước kia ở La gia thì không cóchuyện gì, dù biểu tỷ biểu muội nhiều cũng không thể đoạt đi vẻ vang của nàngấy. Nhưng từ khi về Mộ gia, bị Mộ Niệm Xuân chèn ép. Trong lòng nàng ấy có thểbình thường mới là việc lạ.
Đáng tiếc, một hồi này, La Ngọc đãđoán sai.
Mộ Nguyên Xuân xác thật tâm tìnhphân loạn, nhưng không phải bởi vì Mộ Niệm Xuân.
Nhìn vào đôi mắt quen thuộc đốidiện, Mộ Nguyên Xuân miễn cưỡng cười nói: “Như thế nào cũng không giấu đượchuynh.”
La Ngọc không phát hiện ánh mắttrốn tránh của Mộ Nguyên Xuân, ôn nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333845/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.