Giờ mão sáng hôm sau, Mộ Trường Hủliền tỉnh.
Một đêm này hắn lăn qua lăn lạingủ không ngon, tỉnh dậy đầu có chút choáng váng. Trên người ngứa ngứa. Cúi đầunhìn mu bàn tay chẳng biết từ khi nào điểm đỏ nổi chi chít, trên cả cánh taycũng vậy.
Sắc mặt Mộ Trường Hủ đột biến,nhanh chóng vọt tới trước gương.
Gương mặt trắng nõn tuấn tú hômnay một mảnh điểm đỏ.
Sắc mặt Mộ Trường Hủ trắng bệch,tay chân lạnh lẽo. Xong rồi, vì sao chứng dị ứng lại phát tác lúc này.
“Lão gia, việc lớn rồi, không ổn.”Gã sai vặt vẻ mặt hốt hoảng chạy vào.
Mộ Chính Thiện đang dùng điểm tâm,không vui nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì, hô to gọi nhỏ thành bộ dáng gì nữa.”
Gã sai vặt không dám cãi lại, vộivàng nói rằng: “Lão gia, đại thiếu gia bị dị ứng nặng. Trên mặt trên cổ nổichấm đỏ, cả người cũng vậy.”
Mộ Chính Thiện sợ hãi, đứng dậy:“Ngươi nói cái gì? Tối hôm qua Trường Hủ còn rất tốt, sao hôm nay lại bị nhưvậy?”
“Nô tài cũng không rõ ràng lắm.”gã sai vặt vẻ mặt cầu xin: “Đại thiếu gia sai nô tài tới truyền tin, nói làngày hôm nay không thể ra khỏi phủ.”
Lòng Mộ Chính Thiện trầm xuống,lập tức sải bước đi ra ngoài. Hôm nay là ngày phủ thái tử thiết yến, vốn dĩ MộTrường Hủ nên thu thập thỏa đáng sớm đi dự tiệc. Không thể ngờ lại đúng thờiđiểm này dị ứng, đúng là sấm sét giữa trời quang.
Trương Thị cũng không ăn cơm nữa, vộiđi theo.
Mới vừa vào Tùng Đào viện, đã nghetiếng Mộ Nguyên Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/niem-xuan-quy/2333793/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.